Mạt Thế Trọng Sinh Chi Nhật Nguyệt. - Chương 5
Cậu tính cách trời sinh là vô cảm, chỉ khi đối mặt với người bản thân thật sự quan tâm cậu mới có sinh ra vài tia cảm xúc. Việc mẹ mất tuy cậu vô cùng đau thương nhưng biết phải chấp nhận nó thế nào.
Hơn ai hết cậu biết việc đã xảy ra chính là đã xảy ra không thay đổi được, nếu cậu đã chấp nhận thì sẽ không than vãn hay lo sợ cậu sẽ đối mặt với nó. Vì sự yếu đuối sẽ không thể sinh tồn trong mạt thế.
Cậu lên lầu tìm một cái ba lô du lịch để ngụy trang không gian của mình, cậu bỏ một vài bộ quần áo trong tủ vào ba lô, rồi xuống bếp lấy một vài thức ăn khô trong tủ lạnh bỏ vào túi. Cậu đã sắp sẵn sàng.
Nhưng còn thiếu một thứ…
Cậu từ cầu thang phòng bếp đi lên, quẹo phải, tới trước cửa phòng của bố. Cậu nhớ rõ chắc chắn nó nằm ở trong phòng bố. Đứng trước cửa phòng bố, cậu có hơi chần chừ. Sau một lúc mới nâng tay lên, cầm tay nắm cửa, vặn tay nắm, mở khóa vào phòng. Bước vào phòng bố, cậu quét mắt nhìn xung quanh.
Tầm nhìn của cậu cố định tới một đôi song kiếm được đặt trên kệ. Đôi song kiếm vỏ ngoài là một màu lam u buồn lại pha chút gì đó lành lạnh. Cậu đi tới, cầm kiếm lên, rút khỏi vỏ. Lưỡi kiếm dài và sắc bén, thân kiếm lóe lên ánh u lam, toàn thân kiếm đều tỏa ra sự nguy hiểm, cậu cầm kiếm lên chém xuống không do dự tạo nên một tiếng xé gió ngọt liệm.
Cậu cầm kiếm nhìn, giống như muốn thử độ sắc bén, cậu chém dứt khoát xuống chiếc ghế salon trong phòng, như kỳ tích chiếc ghế bị chém làm hai, nhẹ nhàng và dễ dàng như chém một miếng đậu hủ.
Hài lòng nhìn cây kiếm trong tay. Quả nhiên cây kiếm này vẫn sắc bén như lúc đầu.
Kiếp trước, khi mạt thế tới, cậu cũng đã vào phòng và lấy thanh kiếm này để phòng thân. Lúc ấy cậu không biết sử dụng nên không thể phát huy tới cực hạn sức mạnh của đôi song kiếm này, nhưng sau hơn 5 năm tận thế lại trải qua một thập niên với hình dáng linh hồn, bây giờ linh hồn cậu gần như đã có mối liên kết với nó không thể tách rời.
Vắt hai cây kiếm bên hông cậu mỉm cười nhợt nhạt.
Chào mừng trở lại, anh bạn.
Như đáp trả lại nụ cười của cậu, thân kiếm lóe lên ánh sáng xanh rồi lại lập tức biến mất.
—
Rời khỏi nhà, cậu đi thẳng một đường ra quốc lộ. Mạt thế xảy ra chỉ cỡ một ngày nhưng ngoài đường đầy rẫy tang thi với khớp xương cứng ngắc đi lại khó khăn, trên đường lớn thì ô tô kẹt lại chen chúc dính đầy máu thịt nếu nhìn kĩ hội thấy trong xe không phải là người mà là những cái xác máu thịt be bét không nhìn ra hình người. Hình ảnh có thể xưng là địa ngục trần gian.
Cậu hờ hững nhìn tất cả mọi thứ trước mắt. Bởi trải qua một lần, cậu đã không còn bị những hình ảnh trước mắt xao động. Kiếp trước, khi mạt thế tới cậu gấp gáp về nhà nhưng tất cả những gì thấy được là cái chết thê lương của mẹ, khi lấy lại tinh thần thì xung quanh đã bị tang thi tàn phá không ra hình dạng, lúc đó cậu chỉ biết hoảng sợ và tìm cách chạy thoát thôi, ai ngờ là chạy khỏi móng vuốt tang thi lại không ngờ thoát không được bóng tối trong linh hồn nhân loại.