Mạt Thế Trọng Sinh Chi Nhật Nguyệt. - Chương 12
Khi bọn họ tới nơi chỉ thấy một nhóm người dừng trước cửa siêu thị và dường như họ đang tranh chấp gì đó. Lâm Duệ đi về phía Tô Thiệu Nam dò hỏi tình hình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Thiệu Nam thấy hắn đã tới cũng khẽ đẩy kính kể sự việc lại cho hắn nghe.
“Khi nãy khi nghe tiếng xe động cơ từ xa chúng tôi liền ra đây quan sát tình hình, nhóm người vừa tới có tổng cộng khoảng 6 người, 2 xe và họ đang tranh chấp với nhau về việc gì đó. Trong hai chiếc xe của bọn họ có một chiếc hummer, có vẻ thân phận không bình thường. Nhưng nếu bọn họ cứ tranh cãi ầm ĩ như vậy có lẽ sẽ kéo tới khá nhiều tang thi đấy, lão đại anh nghĩ thế nào?”
Lâm Duệ mắt lạnh nhìn tình huống bên ngoài, lời ít ý nhiều mà lên tiếng.
“Trước đừng can thiệp, cứ để xem xét tình hình. Nếu tình huống không được thì đừng để họ quá loạn kéo thêm tang thi tới. Còn nếu cảm thấy có thể thì thu nhận họ đồng hành tới căn cứ.”
Thiên Uy nghe vậy thì ý vị thâm trường nhìn hắn. Ý tứ của hắn là trước nhìn nếu người mới tới không thích hợp đi chung thì đánh người đoạt xe còn nếu có thể hợp tác thì cùng đồng hành sao?
Coi bộ người của quân đội không có chính trực vì dân quên mình như cậu nghĩ hoặc ít nhất không phải tất cả.
Nhóm người phía trước cũng không có bất cứ nguy cơ cảm nào mà tiếp tục tranh cãi. Nam nhân có cơ thể to lớn bỗng nhiên từ bàn tay bắn ra một quả cầu lửa nhỏ đánh về phía nam nhân anh tuấn và nữ nhân phía trước. Hai người phía trước dường như không hề lường trước hắn bỗng nhiên công kích nên không kịp đề phòng chỉ có thể né tránh một cách chật vật.
Té ngã như vậy chật vật, nam nhân anh tuấn cũng không còn hình tượng gì đáng nói, rống cổ lên hung tợn hét về phía nam nhân to lớn.
“Chu Văn Cường ngươi vô sỉ đánh lén. Đồ tiểu nhân hạ tiện! Đợi ta về nhà nhất định nói với cha ta xử lí ngươi và đồng bọn.”
Nam nhân gọi Chu Văn Cường nghe hắn mắng chửi như nghe thấy điều gì vô cùng buồn cười mà trào phúng nhìn hắn.
“Trần Anh, Trần đại thiếu gia à. Ngươi phải xem thử hiện tại là lúc nào. Hiện nay là tận thế, lão cha già của ngươi biết đâu hiện giờ đã là bộ xác thối di động ngoài kia rồi. Mà dù còn sống ngươi nghĩ bản thân có thể còn sống trở về tìm hắn sao.”
Mà dù có trở về được thì cả hai cũng vẫn sẽ bị ta giết thôi. Điều sau gã không nói mà chỉ nở nụ cười dữ tợn đi về phía trước một bước.
Như nhận thấy được gã thật sự muốn giết mình, thiếu gia được bảo bọc mà lớn như Trần Anh khuôn mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn thậm chí không có khí lực mà di chuyển. Hắn run rẩy và gần như mà thét lên nói.
“Ngươ_… Ngươi không, không được giết ta! Cha ta sẽ không tha cho ngươi! Ngươi không được!”
Nghe hắn nói vậy, Chu Đại Cường bị khí nở nụ cười. Trước mạt thế gã đã chịu đủ tính khí thiếu gia của vị này rồi, trước đây chỉ vì vài đồng tiền mà nhẫn nhịn, hiện tại mạt thế tới gã còn bộc phát hỏa hệ dị năng mạnh mẽ làm gã thỏa mãn mà thể hiện sự oán hận mà gã dồn nén bấy lâu. Trần gia chỉ là một nhà giàu mới nổi chứ không phải gia tộc lâu đời, mạt thế tới không bị phản bội đánh cướp đã coi như vạn hạnh thì làm gì còn nhân lực đối phó gã.