Mạt Thế Trọng Sinh Chi Nhật Nguyệt. - Chương 11
Men theo một lối mòn nhỏ Thiên Uy cùng đám người Lâm Duệ từ từ di chuyển tới phía trước. Lối đi thật sự rất nhỏ, một nam nhân trưởng thành đi còn cảm thấy hơi chật nhưng nhờ hiện tại cậu mới chỉ là thiếu niên, cơ thể vẫn trong thời kỳ phát dục không cao to được như nam nhân mà có phần thon dài, nhỏ xinh nên cũng không quá khó khăn khi di chuyển trong đường ngầm chặt hẹp này.
Nhưng vì đường ngầm nhỏ hẹp lại tối tăm việc một hàng người di chuyển cùng nhau nếu không cẩn thận hội dễ dàng va chạm vào nhau.
Giống như lúc này người đi phía trước không biết vì chuyện gì lại dừng lại làm cậu bất ngờ không kịp dừng lại nên đụng phải người phía trước rồi mất thăng bằng hơi lui lại phía sau. Khi chạm vào cơ thể phía sau cậu ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực ẩn dưới cơ ngực rắn chắc.
Ngẩng đầu lên thứ đầu tiên cậu thấy là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của nam nhân, nhìn từ dưới lên cậu mới nhận ra lông mi của hắn rất dài và hình như hơi cong nữa, ánh mắt sắc bén nghiêm nghị làm cả người hắn toát ra cảm giác lạnh lùng tới đáng sợ.
Đây là lần đầu cậu nhìn hắn ta gần tới như vậy, mặc dù cách nói này cũng không đúng vì bọn họ quen biết nhau cũng không tới ba ngày. Nhưng nhìn gần như vậy cậu mới chấp nhận một sự thật, là hắn rất đẹp trai.
Suy nghĩ bâng huơ một chút cậu mới kéo lại tâm tư đang bay cao bay xa của mình lại, bình tĩnh lên tiếng.
“Cảm ơn.”
Sau đó cậu thấy nam nhân im lặng một chút sau đó khẽ gật đầu, sau đó… không có sau đó nữa, chỉ có vậy thôi. Lúc cậu nhìn thấy môi hắn hơi hé mở như muốn nói gì đó, thì có hơi tò mò chờ đợi hắn mở miệng, nhưng mắt thấy hắn sắp lên tiếng thì phía trước vang lên âm thanh oán giận của nữ nhân, người đi phía trước cũng đều dừng lại.
Cậu muốn đi lên trước để xem có chuyện gì, nhưng khi mới bước một bước cậu mới phát hiện ra từ nãy tới giờ Lâm Duệ vẫn còn trong tư thế đỡ cậu. Cả người trên của cậu từ ngoài nhìn vào như đang bị vùi sâu vào lồng ngực hắn, hai tay hắn còn đang giữ lấy hai vai cậu.
Có phần mất tự nhiên hơi đẩy người phía sau, khi đã rời khỏi lồng ngực nam nhân cậu mới quay đi nhìn về phía trước nên bỏ mất một mạt ảo não hiện lên mắt của Lâm Duệ.
Nhìn thiếu niên quay mặt lên phía trước Lâm Duệ hiện lên vẻ ảo não hiếm có. Hắn vẫn chưa nói được lời cảm ơn với thiếu niên, hắn chỉ đơn giản muốn nói.
‘Cảm ơn cậu, cậu rất mạnh. Tôi là bằng hữu của ca ca cậu, với lại cậu đã giúp đỡ tôi nên hiện tại tôi sẽ bảo hộ cậu, giúp cậu đoàn tụ cùng ca ca và ba mình.’
Nhưng lời chưa vừa tới miệng thì lại không thể nói ra. Cho tới khi có thể nói thành lời thì lại bị ngăn cản. Nghĩ tới đây ánh mắt Lâm Duệ hiện lên nét lạnh lẽo. Tốt nhất đây nên là chuyện quan trọng, không thì…
Hắn nhìn về phía dòng người phía trước, thanh âm nói chuyện chỉ có giọng oán giận nũng nịu ngọt nị của nữ nhân Vân Yên.
“Đường này có đúng không vậy? Đi lâu vậy rồi cũng không thấy lối ra ở đâu, đã vậy lối đi còn chặt hẹp, ẩm ướt không biết có thứ gì ở đây không nữa?”