Mạt Thế Trọng Sinh Chi Nhật Nguyệt. - Chương 10
Theo thời gian trôi qua, dị năng hao hụt ngày một nhiều nhưng thực đằng trước mặt vẫn không có dấu hiệu suy yếu chỉ có hỏa diễm phía sau thì tốc độ và số lượng hỏa cầu bắn ra ngày một suy giảm rõ rệt.
Lại một lần nữa đánh ra đao phong chém về phía thực đằng, cậu hơi dừng lại thở dốc một chút. Đời này cậu sở hữu tinh thần lực rất lớn lại nắm giữ được bí quyết trong cách rèn luyện dị năng nên dị năng tiến bộ rõ rệt hơn những người khác nhưng dù là có tăng triển nhanh tới mức nào thì đời nào cậu cũng chỉ mới luyện dị năng có 3 tháng, nên việc cứ duy trì dị năng hoài không suy giảm trong thời gian dài vẫn là bất khả thi. Hiện tại cậu cũng đã thấm mệt và có chút kiệt sức, dị năng cũng có dấu hiệu bị xói mòn dần, đây là dấu hiệu do sử dụng dị năng cao độ thời gian lâu dài.
Hơi đưa mắt nhìn xung quanh ngoại trừ Lâm Duệ người duy nhất còn giữ lại bộ dáng trấn định, thì những người khác trên khuôn mặt đã in sự mỏi mệt rõ ràng. Nếu không lập tức kết thúc thực đằng này hoặc tìm lối thoát ra khỏi đây thì có lẽ tất cả sẽ chết ở nơi đây. Nhưng chết ở đây cậu không cam lòng, vẫn chưa nhìn thấy anh trai và papa nên dù như thế nào cũng phải sống sót rời khỏi đây.
Trong đôi mắt tối đen âm u của cậu, toát ra chấp niệm nồng đậm. Đây là chấp niệm kéo dài từ kiếp trước tới bây giờ. Cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Lại lần nữa đánh ra một phong đao, sau đó cậu lặng lẽ tới gần bên Lâm Duệ, nhỏ giọng nói.
“Cái thực đằng này thân thể nhìn như dẻo dai nhưng lại vô cùng rắn chắc dị năng cũng không đánh vỡ được lớp thân ngoài của nó đúng là kỳ lạ. Nhưng anh có thấy nó cứ luôn bảo vệ hỏa diễm lơ lửng phía sau mãi không? Có lẽ chúng ta nên tìm cách ra tay từ phía quả cầu xem. Anh thấy thế nào?” Nói rồi cậu quay lại nhìn về phía Lâm Duệ như hỏi ý kiến.
Lâm Duệ vẻ mặt trầm tư cũng không trả lời cậu, hắn biết tấn công vào hỏa diễm kia thì sẽ có cơ hội rời khỏi đây nhưng thực đằng bảo vệ hỏa diễm gắt gao như vậy và lũ chuột biến dị khi nãy tấn công bọn họ thì từ khi rơi xuống đây bỗng biến mất vô tung vô tích, việc này rất kỳ lạ nên cần phải cảnh giác. Nhưng nếu cứ kéo dài thì tất cả sẽ phải chết ở đây, đành phải liều một lần thôi.
“Bây giờ chúng tôi sẽ thu hút sự chú ý của thực đằng và cố ngăn cản tấn công của nó, cậu hãy sử dụng dị năng thủy tấn công về phía hỏa diễm.” Lâm Duệ trầm mặt, đè giọng nói với Lưu Thiên Uy. Thấy cậu gật đầu hắn mới đi về phía của Vệ Phong và Tô Thiệu Nam lặp lại lần nữa điều mà hắn đã nói với Lưu Thiên Uy cho họ nghe.
Sau khi thấy cả nghe đều nghe được mệnh lệnh, hắn mới tập trung tinh thần, lôi điện trong tay lóe lên tia sáng tím rồi nhắm tới thẳng thân cây của thực đằng cao lớn, Vệ Phong và Tô Thiệu Nam thấy hắn đã tấn công thì cũng lần lượt tấn công, dị năng của Vệ Phong là địa chấn trong trường hợp này chỉ có thể dùng để cận chiến nếu tấn công tầm xa thì sẽ gây hại đến cả đồng bạn, dị năng của Tô Thiệu Nam thì lại dễ sử dụng hơn nhưng hiện tại không gian chật hẹp thứ có thể khống chế không nhiều nên đã hạn chế rất nhiều sức mạnh của anh ta.