Mật Máu Cố Yêu - Ngoại truyện 2: Tiểu bạch thỏ hay tiểu hồ ly
Hôn sự của Hạ Lan Thấm cùng Hồ Địa Hưng cứ kéo dài mãi, cuối cùng hai năm sau mới chính thức xác định.
Đối với chuyện này, Tranh Phù rất đồng cảm với Hồ Địa Hưng. Đương nhiên rồi, cô bây giờ đã là vợ người ta, nên không thể làm phù dâu, chỉ có thể nằm trong đoàn họ hàng thân thích.
“Chị, chị đúng là thảnh thơi thật đó.”
Lý Sách vừa nhìn thấy Tranh Phù ngồi ở trên đùi Triệu Hành Uy, nhất thời vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Không nên hiểu lầm, cậu thật sự không có hứng thú với đàn ông! Năm đó hoàn toàn là chị họ nói, cùng Triệu Minh Võ giả vờ yêu nhau để không bị bức hôn. Kết quả hiện tại thì hay rồi, chú già của Triệu gia thuận lợi đào thoát, còn cậu xui tám đời, vất vả lắm mới yêu được một cô gái, nhưng đối phương vẫn hoài nghi cậu thích là đàn ông! Còn liều mạng cho tìm cho cậu một tên công, vì cô ấy nói cậu lớn lên trông giống tiểu thụ!
“A, em họ muốn thể hiện bất mãn sao, vẫn còn tức à.” Cô chẳng muốn đi chào hỏi khách khứa, trừ phi có người có bản lĩnh thuyết phục chồng cô buông cô ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có người dám đắc tội chồng cô.
“Chị!” Bị chọc đến chỗ đau, Lý Sách nhịn không được kêu rên.
“Được rồi được rồi, dạy em một biện pháp. Em có thể học anh rể em, cầm thiên tử lệnh chư hầu.” Đổi tư thế thoải mái nằm trong lòng chồng, Tranh Phù vẫn thấy không được tự nhiên.
Nhìn bản mặt than mặt khiến người và vật chớ lại gần của Triệu Hành Uy, không ai dám tiến đên bắt chuyện với bọn họ. Tuy bọn họ một người là chủ nhân chân chính Triệu gia, một người là người chấp chưởng đương nhiệm của Hạ gia.
“Tranh Phù, đừng dạy hư trẻ con.” Bàn tay to đang đặt trên bụng càng ôm chặt cô hơn, lúc anh nhìn cô, trên mặt mới lộ ý cười ấm áp.
“Không cho phép! Nhanh trưng khuôn mặt lạnh như băng của anh ra, đóng băng toàn bộ đám ruồi bọ đáng ghét đi!” Cô lập tức xoay người vỗ vỗ mặt anh, cô đã nhìn thấy vài bóng người nhộn nhạo chuẩn bị tiến đến.
Triệu Hành Uy đành chịu, trao cho cô một cái hôn sâu thể hiện tình yêu, lúc ngẩng đầu ánh mắt sắc bén như lưỡi dao băng, lập tức giết ngay vật sống trong vòng mười dặm.
“Em hận hai người!” Cậu cũng muốn ôm bạn gái nhỏ thân yêu, nếu cô bé kia thích cậu, thì mỗi ngày nhìn thấy cậu sẽ không coi như nhìn thấy quỷ nữa! Lý Sách vô lực, dứt khoát nằm nhoài ra bàn.
“Hận đi hận đi, có bản lĩnh em theo đuổi được cô bé kia đi.” Tranh Phù lành lạnh nhìn xung quanh.
Hôn lễ nãy cũng được tổ chức ở nơi năm đó cô cử hành hôn lễ. Trên cơ bản cùng không khác lắm, chỉ không xa hoa bằng.
Không đợi Lý Sách lại phản bác, đã bị trưởng bối bắt đi rồi. Trước khi đi còn làm bộ than khóc thảm thiết, khiến Tranh Phù cười to.
“Có mệt không, muốn anh ôm em đi vào ngủ một lát không.”
Triệu Hành Uy đưa tay phủ lên gò má của thiên hạ trong lòng, trên mặt tràn đầy thương tiếc.