Mật Máu Cố Yêu - Chương 51: Tỏi toàn tịch
Mặt trời lên, Tranh Phù nằm trên bãi cỏ trong hoa viên. Cây xa cúc đung đưa trong gió, con chó nhỏ nhà cô đang nhàm chán đuổi theo chơi đùa với bông hoa nhỏ màu lam tím lắc tới lắc lui.
Thời tiết tháng mười một hơi lạnh, nhưng thật thoải mái.
Cô suy tư trọn một ngày, cuối cùng trong lòng cũng có kết quả.
“A! Trời chiều đáng chết, Hạ Tranh Phù ta ra lệnh cho ngươi tối nhanh một chút!” Cô ngồi dậy, nhìn mặt trời dần hạ về phía tây hét to.
Đến con chó nhỏ cũng bị cô dọa sợ trốn trong bụi hoa nhìn cô, hoài nghi chủ nhân có phải điên rồi hay không.
Tay chống nạnh, nhìn trời chiều ngoan ngoãn nghe lời cô vui tươi hớn hở cười to. Oa cắt cắt cắt, xem đi, trời chiều cũng ngoan ngoãn nghe lời cô. Kỳ thực, dù cô có vui hay không, thì địa cầu vẫn quay. Một khi đã như vậy, Hạ Tranh Phù cô vì cái gì mà phải buồn bực rối rắm?
“Tốt! Quyết định vậy đi! Lão tử Hạ Tranh Phù muốn tiếp tục làm cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu!”
Một tay chống nạnh, một tay chỉ trời chiều đỏ rực, Tranh Phù dùng phương thức của mình cởi bỏ nút thắt trong lòng. Cô từng gặp những chuyện còn rắc rối hơn bây giờ, nhưng rồi vẫn có thể quay lại bình thường đấy thôi. Một khi cô điều hành xí nghiệp Hạ thị, chỉ sợ những gì nghe thấy nhìn thấy còn rắc rối hơn cả hiện tại.
Cứ cho là khảo nghiệm đi, qua tháng Bảy sang năm tốt nghiệp, cô sẽ đến công ty nhà mình rèn luyện.
Vì phụ họa cho niềm vui của chủ nhân, con chó nhỏ nấp ở nơi nào đó sủa vang, cây xa cúc lay động, thật sự là phi thường náo nhiệt.
Ít nhất Triệu Hành Uy, Hạ Lan Thấm cùng Hồ Địa Hưng nhìn thấy tình cảnh này, ba người nháy mắt đều biến thành pho tượng, không hiểu nổi cô gái nhỏ mấy ngày hôm trước còn buồn bực không vui thế nào lập tức lại thay đổi trở nên sáng sủa.
“Nghĩ thông suốt rồi?” Triệu Hành Uy tiến lên lên trước một bước, nắm tay cô gái nhỏ.
Vừa nhìn thấy người nào đó sáng nay còn ép cô ăn điểm tâm, hai mắt Tranh Phù lập tức cười như hai vầng trăng non, tuy nhiên ý cười bên khóe miệng cô lại cho người ta cô vừa nghĩ ra trò đùa dai nào đó.
“Hừ hừ hừ, cháu là nhân vật bậc nào, nhân sinh của cháu do cháu làm chủ.” Vậy nên, hễ ai bắt buộc cô ăn điểm tâm đều là trứng thối, cô phải đại diện cho ánh trăng để tiêu diệt người đó!
“Được rồi Tranh Phù, đừng tìm dượng cháu gây náo loạn, nhanh về rửa sạch bùn đất trên người đi, rồi ra ăn cơm.” Hạ Lan Thấm cũng khôi phục dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của ngày xưa, thúc giục Tranh Phù đi tắm rửa.
Tránh thoát bàn tay của Triệu Hành Uy, Tranh Phù sôi nổi chạy vào đại trạch, lên lầu chuẩn bị tắm rửa. Tuy nhiên trước đó, cô không quên nháy mắt với quản gia. Quản gia được nhìn một cái mà hết hồn, bắt đầu nghĩ đến chén cơm của mình sắp không bảo vệ được nữa rồi.
Cởi bỏ váy áo dính đầy bùn đất, để vòi hoa sen xả nước ấm xuống làn da cô, gương mặt vui vẻ bỗng lại trở thành buồn bã. Ở trước mặt mọi người ngụy trang mình rất vui vẻ, thật sự mệt chết đi. Cô cũng hi vọng bản thân mình thật sự có thể vui vẻ như thế, rồi cô nhỏ và dượng đều trở lại như trước kia, hết thảy đều không có gì phát sinh.