Mật Máu Cố Yêu - Chương 23: Nhớ bạn trai
Tranh Phù phát hiện Hạ Lan Thấm rõ ràng không còn vẻ buồn bực không vui như trước kia nữa, trên mặt bắt đầu mang theo nụ cười nhẹ tự nhiên.
Có lẽ là do công lao của cô ngày ấy kéo cô nhỏ đến công ty của Triệu Hành Uy, lại còn cường điệu thân phận của cô nhỏ, trả lại cho Từ Hi một gây. Càng nghĩ càng cảm giác mình vĩ đại, Tranh Phù lại một lần nữa lặng lẽ tự bội phục mình.
Hai ngày nghỉ lễ, Tranh Phù cuối cùng cũng có thể tìm được mấy người bạn cùng cô ra ngoài chơi. Có mỗi Hà Nghị lại đi công tác đi, cô phát hiện từ khi anh bắt đầu thực tập thì cứ bị công ty phái đi công tác. Hà Nghị cũng từng nói với cô, bởi vì anh là người mới nên công ty mới làm vậy để anh có thể tôi luyện.
Tuy nhiên Tranh Phù lại không cảm thấy như thế, cô nghĩ nhất định là công nhân viên kỳ cựu cũng không muốn đi ra ngoài nên mới áp bức người mới. Tuy nhiên theo như lời Hà Nghị lại chính là tôi luyện người mới.
Vốn cũng định gọi điện thoại hẹn bạn bè ra ngoài, nhưng Tranh Phù lại bị Hạ Lan Thấm bảo ở nhà, nguyên nhân là khó có lúc Triệu Hành Uy có hai ngày nghỉ lễ, không đến công ty. Dượng không đi công ty, cho nên cô cũng không thể ra ngoài chơi.
Cô rất muốn hỏi cô nhỏ, đây rốt cuộc là cái đạo lí gì?
Tuy nhiên, cô không thể hỏi được rồi, chỉ có thể lặng lẽ oán trách ở trong lòng. Triệu Hành Uy lúc nào cũng làm việc điên cuồng, sao tuần này đột nhiên nổi điên, không đi làm.
Chẳng lẽ, công ty sắp phá sản?
Nhưng, trên TV mới tuyên bố tuyên truyền sản phẩm mới, cô lập tức bác bỏ khả năng này.
“Sắp tháng mười rồi, rất nhiều cặp tình nhân chuẩn bị kết hôn.” Tranh Phù nhìn tạp chí áo cưới không khỏi cảm thán, “Thật lãng mạn, áo cưới trắng như tuyết, cử hành hôn lễ, một đôi tân nhân bước vào lễ đường.”
Không biết lúc cô kết hôn sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ, cô có thể tưởng tượng nếu Hà Nghị biết thân phận của cô nhất định sẽ giật mình. Cô đã có thể lường trước khuôn mặt kinh ngạc của anh ấy, còn bộ dạng thì không biết làm sao. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng, sau khi kết hôn cô nhất định sẽ bị anh ăn sạch sành sanh.
Nghĩ đến đây, Tranh Phù bắt đầu cười ha ha.
Cô đột nhiên cười làm Triệu Hành Uy, Hồ Địa Hưng cùng Hạ Lan Thấm ngồi bên cạnh chẳng hiểu làm sao, khi ba người nhìn lại chỉ thấy Tranh Phù đang cười ngây ngô.
“Tranh Phù, cháu có chuyện gì vậy? Không phải là nóng đầu chứ?”
Hạ Lan Thấm đưa tay phủ lên trán Tranh Phù, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, lại thì thào tự nói cô không sốt thế sao mà bắt đầu cười ngây ngô.
“Cô, cháu không sao, cháu chỉ buồn cười một chuyện thôi.”
Tranh Phù kéo xuống tay cô nhỏ xuống, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, mới ý thức tới bản thân mình có vẻ như vừa làm chuyện gì kì lạ.
Nhìn ánh mắt lo lắng của cô nhỏ, cùng ánh mắt thăm dò của dượng và Hồ Địa Hưng, Tranh Phù có chút xấu hổ buông tạp chí xuống.