[Longfic] Still You - Chap 37: Ông nội Thỏ - Ông nội Hổ
Ông nội Hổ của tôi năm nay 86 tuổi. Sức khoẻ của ông dần kém, chân bước cũng khó khăn hơn. Đôi khi ông còn đãng trí quên cả những việc mình định làm, chỉ có ông nội Thỏ là không lúc nào ra khỏi tầm mắt. Họ kết hôn đã mấy chục năm rồi, lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, nhưng chỉ cần không thấy bóng dáng ông nội Thỏ là ông lại cà nhắc đi qua đi lại trong nhà và luôn miệng gọi:
– Hyuk Jae! Hyuk Jae ơi!
Những lúc như vậy ông nội Thỏ đều kiên nhẫn đáp:
– Dong Hae ơi…?
Ông nội Thỏ có lần kể với tôi là ngày nhỏ ông nội Hổ rất khổ cực, 8 tuổi đã phải đi bốc hàng để kiếm sống, có lần bị ngã từ trên một chiếc xe chở hàng xuống bị thương ở lưng và đầu gối, về già lúc nào cũng thấy ê ẩm đau. Ông bảo ông nội Hổ ngày nhỏ thiệt thòi, cuộc sống thiếu thốn lại không còn ai chăm sóc. Lúc còn khoẻ ông nội Hổ luôn luôn chăm lo cho ông, bây giờ mới có cơ hội để ông chăm sóc lại cho ông nội Hổ. Những lúc nhắc lại chuyện cũ ông nội Thỏ đều cười, nói rằng ước mơ lớn nhất đời của ông nội Hổ là làm hai cụ già chăm sóc cho nhau.
– Ông ấy đi mà già một mình! – Ông nội Thỏ càu nhàu nhưng lại cười mơ màng như đang nhớ về một cảnh tượng dễ thương nào đó. Tôi năm 22 tuổi có rất nhiều chuyện trong đời vẫn chưa hiểu hết, chỉ cảm thấy ước mơ ấy vừa lãng mạn vừa ngốc nghếch mà thôi.
Sáng nay trong lúc ông nội Thỏ chưa thức dậy, ông nội Hổ bảo tôi dẫn ông đi mua đồ. Thỉnh thoảng ông cũng muốn ra khỏi nhà làm cái này cái kia, nhưng đều là đi với ông nội Thỏ. Ông ít khi nhờ tôi cũng không nhờ bố Haru, nhờ dẫn đi mua đồ vặt như thế này còn là lần đầu tiên thì phải. Tôi nghĩ ông muốn ra ngoài chơi nhưng không nỡ đánh thức ông nội Thỏ dậy. Ông nội Thỏ bảo, ngày còn trẻ ông nội Hổ thích dậy sớm chơi thể thao, nhưng ông nội Thỏ chỉ thích dậy muộn nằm ườn ăn snack. Ông ước gì ngày đó chịu khó ra ngoài chơi cùng ông nội Hổ nhiều hơn một chút, giờ ông có muốn cùng nhau đi tập gym như hồi đó cũng không được nữa, ông nội Hổ đã yếu mất rồi. Lúc nói điều đó tôi thấy ông buồn, một đời người bên nhau hoá ra cũng có rất nhiều tiếc nuối.
Cửa hàng tạp hoá cách nhà không xa lắm nhưng vẫn phải đi xe, vì chân ông nội Hổ đau, không đi bộ được. Đỡ ông chầm chậm đi từng bước nhỏ giữa các quầy kệ, tôi không chắc ông thực sự muốn mua gì đó cho bản thân mình. Nhìn ông đi loanh quanh trong cửa hàng tạp hoá, tôi cảm thấy người già cũng giống như đứa trẻ. Ông nhặt mấy hộp sữa dâu, mấy gói mì trộn, một bọc snack, lại cẩn thận chọn thêm mấy hình mặt trăng. Tôi không biết ông định làm gì với những món đồ của em bé đó.
Tôi đưa ông về tới nhà, ông chạy vội vào phòng bếp bằng cái chân đau suốt một đời, ôm lấy lưng ông nội Thỏ. Tưởng tôi không có ở đó nên ông dụi mặt vào vai ông nội Thỏ, hăm hở khoe:
– Anh có một bất ngờ cho Hyuk Jae! Sáng nay anh tự đi mua cho Hyuk Jae rất nhiều thứ! Khen anh đi!
Lúc đó trái tim tôi ngập tràn trong cảm xúc, trong cuộc đời này, thật sự có một tình yêu đơn sơ và đẹp đẽ đến thế ư? Phát hiện ra tôi vẫn đứng ở cửa đang tủm tỉm cười, ông nội Thỏ đỏ mặt trách yêu cái người đang bám chặt lấy mình: