[Longfic] Still You - Chap 35: Cùng nhau băng qua bầu trời_part 2
– Nó tỉnh lại chưa?
– Bác sĩ nói cậu chủ sẽ sớm tỉnh lại, chỉ là kiệt sức và quá xúc động.
– Vậy ta đi.
– Chủ tịch vẫn quyết định…- Cố vấn Kang thâm trầm nhìn dáng người in trên mảng tường bệnh viện màu trắng – Chủ tịch có lẽ vẫn nên nói vài lời với cậu chủ.
Người cha đứng im một lúc.
– Không cần. Nó phải học cách chịu đựng – Bất ngờ ông quay lại phía Cố vấn Kang, giận dữ như thể trước mắt ông chính là đứa con cứng đầu – Ta không có nghĩa vụ phải giải thích với nó, ông hiểu không?
Không có tiếng đáp. Giọng ông gằn xuống, rên xiết:
– Ta chỉ không hiểu…Quyền lực, tài sản, địa vị…mọi thứ người khác thèm muốn ta đều bù đắp cho nó hết! Nhưng nó luôn oán trách ta! Nếu ngày đó ta không làm vậy, liệu hôm nay có The Ocean không, nó có những thứ đó không? Ta đau lòng chứ! Nhưng gánh vác trách nhiệm với gia tộc là điều tất yếu, tại sao một đứa con được ta dạy dỗ từng li từng tí như nó lại không chịu hiểu?
Người cố vấn thân cận nhắm mắt lại, cân nhắc rất lâu, cuối cùng chỉ khẽ nói:
– Chủ tịch cho cậu chủ mọi thứ, nhưng điều duy nhất cậu ấy muốn…là một người cha.
– Nó muốn gì ở một người cha? Ta nuôi nấng nó như vậy, vẫn chưa phải là yêu thương nó hay sao? Nhìn cách cha ta kiểm soát và sắp đặt mọi việc, đó mới là việc một người cha phải làm!
Cố vấn Kang lẳng lặng cúi đầu. Những vết thương không lành cứ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
– Tôi hiểu rồi.
– Ta nuôi nấng nó, ta rèn giũa nó. Nhưng nó chưa bao giờ nhận ra ta làm như thế đều là vì nó! – Ông gầm lên, nhưng không phải là giận dữ. Ông tự thiêu đốt trong sự bất lực của chính mình, bất lực với cách con trai nghĩ về ông như một con quái vật tàn nhẫn, yêu chính mình hơn bất cứ ai.
Con trai ông không hiểu, nó sẽ không bao giờ hiểu.
– Ta cần The Ocean lớn mạnh để làm gì chứ? Không phải đều là The Ocean sẽ là của nó hay sao?
Một ngày nào đó, ông cũng sẽ chết. Và đứa con đó, dù yêu hay ghét ông, thì vẫn phải sống tiếp. Một người thừa kế mềm yếu sẽ bị xé xác trong thế giới này.
– Nếu nó nghe lời ta, ta đã không phải lao tâm khổ tứ, đã không phải kìm kẹp nó đến vậy!
Ông phải rèn nó. Con trai ông phải đeo lấy xiềng xích bằng thép trước khi đủ sức đội lên vương miệng bằng vàng. Nhưng nó đã cứng rắn theo một cách không giống ông, cứng rắn đến nỗi khiến ông cảm thấy mình vừa thành công, vừa hoàn toàn thất bại.
– Nó không giống ta, không giống đến mức ta vừa giận vừa không thể không bảo vệ!
Cố vấn Kang chỉ im lặng lắng nghe. Người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt đã chứng kiến quá nhiều điều trong đời, giờ phút này vẫn cảm thấy có những điều mình không thể hiểu.
– Chủ tịch, có lẽ…vẫn nên đợi cậu chủ…
– Không cần.
Chủ tịch Lee nhìn lại một lần nữa cánh cửa trắng đang đóng kín, rồi dứt khoát rời đi.