[Longfic] Still You - Chap 31: Con trai của Chủ tịch
Hyuk Jae nôn suốt đêm, mãi đến gần sáng cậu mới kiệt sức thiếp đi. Dong Hae chỉ khe khẽ vỗ về giữa cơn mê sảng trong giấc ngủ. Khi cậu đã thở đều hơn, anh mới lặng lẽ cúi xuống, phủ một cái ôm lên thân hình gầy gò.
– Nhớ em. Cho anh ôm một tí.
Hyuk Jae khẽ cựa quậy, hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, nhưng bàn tay xây sát đưa lên ôm lấy lưng anh. Một giọt nước lẻ loi rơi qua khoé mắt.
Khi Hyuk Jae hồi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trong một phòng khách sạn. Khắp người vẫn đau nhưng những vết thương đã được băng lại cẩn thận. Dong Hae ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giường, bọng mắt thâm quầng khiến cho gương mặt đẹp của anh có vẻ hốc hác đi. Anh nhắm mắt như đang ngủ, nhưng cậu chỉ cử động rất nhẹ, anh liền mở mắt ra.
– Giám đốc tỉnh rồi.
– Sao anh lại ở đó? – Cậu hỏi bằng giọng yếu ớt nhưng lạnh lùng. Dong Hae gượng cười.
– Hôm trước Giám đốc hỏi tôi về dự án Hongsan, nên tôi đoán Giám đốc sẽ đến đây, thay vì đi Hongkong như trên lịch công tác.
– Anh theo dõi tôi?
– Tôi…tôi…có chút lo lắng – Dong Hae lúng túng trả lời – Dù sao…Giám đốc cũng đang là ông chủ của Eclipse, ông chủ của tôi.
Hyuk Jae nhắm mắt lại như để che giấu một điều gì.
– Cảm ơn anh đã cứu tôi.
– Không sao là tốt rồi.
– Anh cũng ổn cả chứ?
– Ổn cả.
Hyuk Jae yếu đến nỗi chỉ nói được đến đó rồi lại nằm thở hổn hển. Dong Hae thật sự muốn ôm lấy cậu, xoa lưng để giúp cậu thở dễ hơn, nhưng anh biết mình không được phép.
– Tôi đưa Giám đốc đến bệnh viện kiểm tra…
– Không, đừng làm ầm lên – Hyuk Jae ngắt lời – Tôi không muốn ai biết tôi ở đây cả. Cho tôi xin chút nước.
Hyuk Jae uống nước cũng khó khăn, cậu mắc nghẹn từng ngụm rồi lại nôn ra. Cơ thể đã khô kiệt lại nhưng trong dạ dày vẫn cuộn lên và trào ra toàn nước. Cậu nằm vật xuống tấm khăn trải giường đã nhàu nhĩ đi vì những cơn vật vã. Vẻ bão táp lẫn can đảm lạ lùng hiện lên trong đôi mắt màu trà khiến Dong Hae thấy bất an. Có gì đó không ổn bên trong Hyuk Jae. Khi ôm lấy thân hình yếu lả của cậu đêm qua, thứ đọng lại trên vai áo anh chỉ toàn là nước mắt.
Điện thoại của Hyuk Jae lại dồn dập đổ chuông. Dong Hae e ngại liếc nhìn khi cậu thều thào hỏi:
– Ai thế?
Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng ngực anh vẫn nhói lên, không thể nào chấp nhận.
– “Chồng”.
– Không nghe.
Hyuk Jae nói rồi quay mặt đi.
– Từ sáng đến giờ gọi rất nhiều…
– Tôi đã nói là không nghe! – Hyuk Jae gắt lên, khiến cậu hụt hơi ho lên sặc sụa. Dong Hae vội lật chăn ra vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy guộc, cậu xoay người nằm thoi thóp trong lòng anh như một con mèo ốm yếu.