[Longfic] Still You - Chap 25: Xa lạ
– Chú là Trợ lí? – Hyuk Jae nhìn Dong Hae chằm chằm, hỏi bằng một giọng nghi ngờ lịch sự. Sau hơn chục ngày cậu đã được tháo bớt phần băng quanh đầu, sức khoẻ cũng ổn định hơn, nhưng tất cả chỉ có thế. Hyuk Jae không nhớ được anh.
Không những không nhớ, cậu thậm chí còn không thể che giấu sự kinh hãi khi Hee Chul nói cậu đã nhận lời cầu hôn của anh. Để phủ nhận điều đó, cậu cố tình gọi anh là “chú”.
– Ừ, chú là Trợ lí sức khoẻ của Hyuk Jae – Anh nhắc lại lời cậu, mặc cho Hee Chul cố sức chứng minh là nó sai.
Sau này Hyuk Jae cũng được bác sĩ giải thích về tình trạng bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng ngay cả lúc đó cậu vẫn chỉ nhìn anh bằng đôi mắt thờ ơ. Mất đi kí ức đã biến cậu thành một tấm tranh ghép hình thất lạc nhiều mảnh ghép, những khoảng trống trắng xoá đột ngột hiện ra khiến cho bức tranh có vẻ kì quái, khó hiểu, vô hồn. Cảm thấy tất cả những gì xa lạ đều nguy hiểm, Hyuk Jae trở nên đề phòng anh.
Một cách khéo léo nhưng cũng rất cương quyết, Hyuk Jae cố ý cho anh biết cậu không thoải mái khi gã Trợ lí lạ lùng này cứ lăng xăng bên cạnh. Vì vậy anh sẽ đến bệnh viện sớm để trông chừng cậu ăn sáng, mang cho cậu một ít sách để đọc khi bác sĩ cho phép, đôi khi cả giấy bút để cậu vẽ vài mẫu thiết kế, sau đó sẽ lẳng lặng rời đi. Anh để rất nhiều đồ ăn vặt cậu yêu thích ở cạnh giường, rồi đến buổi trưa quay lại vẫn thấy chúng nằm nguyên chỗ cũ. Anh đợi cậu ăn trưa xong rồi lại biến đi, tới bữa tối mới quay về phòng bệnh và lặp lại chu trình cũ. Tay cậu vẫn còn yếu, anh muốn đút cơm giúp nhưng cậu cũng không cho. Cậu không từ chối những sự chăm sóc của anh nhưng cũng không đón nhận nó. Thật ra Hyuk Jae bây giờ rất giống Hyuk Jae hồi mới quen anh, cũng luôn tỏ ra phòng thủ như thế, chỉ khác là anh đã không còn là Lee Dong Hae khi đó nữa.
Anh mời tới tất cả những chuyên gia có thể tìm được nhưng cũng không cứu vãn được gì. Họ chỉ thay nhau nhắc lại với anh một sự thật là quá trình phục hồi trí nhớ có thể mất vài tuần, cũng có thể là vài tháng, thậm chí là cả năm. Nếu không may sẽ có những phần kí ức mất đi vĩnh viễn. Dong Hae nghe những lời đó với một vẻ điềm nhiên, từ lúc đứng trước cánh cửa phòng cấp cứu anh đã tuyệt vọng rồi, giờ này chẳng còn gì có thể khiến tim anh đau thêm nữa. Cậu nhớ cũng được, quên cũng không sao. Chỉ cần cậu vẫn còn ở lại với anh. Là đủ.
Tuy vậy trong thâm tâm anh biết đó chỉ là anh tự an ủi chính mình. Anh thường lén ngắm nhìn khi cậu ngủ, vì lúc đó đôi mắt màu trà thân thương mà xa lạ kia sẽ không lạnh nhạt chiếu vào anh.
– Tôi cũng buồn – Ye Sung trầm ngâm nhìn ô cửa kính trống không trong phòng Giám đốc Chiến lược. Dong Hae rảnh rỗi lang thang đến góc làm việc cũ của mình, không ngờ lại bắt gặp Ye Sung ở đó. Ye Sung dẫn anh vào căn phòng nhỏ vẫn đóng im ỉm mấy tháng nay. Dong Hae quen tay pha lấy một cốc latte, tuy nhiều sữa nhiều đường nhưng khi nhấp môi lên anh lại thấy đắng như xé họng. Anh mím môi khi đặt chiếc cốc xuống, giọng nói nhàn nhạt, không vui cũng không buồn.
– Tất cả đều tại em. Nếu như em không gây chuyện với ông ấy, thì Hyuk Jae đã không…
– Đừng nghe lão Mèo, trong đầu lão ấy ngoài yêu đương ra thì toàn tội phạm! – Ye Sung làu bàu cắt ngang rồi nói lảng sang chuyện khác – Việc ở Eclipse tôi với lão Mèo lo liệu như vậy cũng không tệ chứ hả?