[Longfic] Still You - Chap 24: Vụ tai nạn không công bố
Dong Hae mơ màng nghe thấy tiếng đập cửa rất mạnh. Mất một lúc lâu anh mới có thể tỉnh lại, những tiếng động dồn dập ngoài cửa đột nhiên khiến anh có cảm giác bồn chồn.
– Mày làm gì lâu thế Dong Hae? Mở cửa cho tao! – Hee Chul đập cửa thình thình – Đi chơi với tao tí, có việc này cần thông báo đây! Thằng Thỏ đang đợi mày đó, đi luôn nhé!
Anh cứ nghĩ mình đã vùng dậy lao ngay đến, nhưng hoá ra anh chỉ đang gắng gượng bò ra khỏi giường. Tâm trí mù mịt chẳng còn sức lực nghi ngờ điều gì, anh cứ thế đi theo Hee Chul. Thấy Han Kyung đậu xe chờ một mình dưới lòng đường anh mới cảm thấy có điều bất thường, liền đảo mắt tìm quanh và bất an hỏi:
– Hyuk Jae đâu anh?
– Nó đi trước với thằng Rùa.
– Thật ạ?
Hee Chul không kịp ngăn lại khi Dong Hae bấm số điện thoại của Hyuk Jae. Đầu bên kia bắt máy ngay lập tức, nhưng người nghe máy là Ye Sung.
– Cậu sắp đến chưa? – Giọng Ye Sung gấp gáp đến mức Dong Hae bỗng thấy tim mình ngừng đập trong chốc lát.
– Anh đang ở đâu?
– Khoa cấp cứu.
– Hyuk Jae…
– Rạn xương đùi phải, chấn thương sọ não, đang làm phẫu thuật.
Điện thoại tuột khỏi tay Dong Hae. Mắt anh tối sầm lại, nhờ có Hee Chul đỡ kịp nên anh mới không sụp xuống.
Cánh cửa ngăn với khu vực cấp cứu đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn được hay nghe được một âm thanh nào phía trong. Thời gian như đóng băng trên màu trắng. Hành lang khoa cấp cứu trắng toát và quạnh quẽ đến rợn người. Cảnh tượng ám ảnh hệt như kí ức của anh năm 8 tuổi, khi vị bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, đứa trẻ biết từ nay nó chỉ còn lại một mình trên cõi đời này.
Dong Hae gục đầu xuống bàn tay, ngỡ mình là con thuyền cô độc lênh đênh giữa đại dương, một cơn sóng lớn ào đến đập vào làm thân xác tan tành và cuốn phăng mọi thứ vào lòng biển.
Đến hơn 4 giờ sáng cánh cửa trắng mới mở ra, trên chiếc giường cũng trắng xoá Hyuk Jae nằm bất động. Băng gạc quấn quanh đầu xuống tới gần mắt, rất nhiều dây và ống cắm vào cả mũi và miệng. Chân phải băng bó phồng lên dưới lớp chăn, một vết bỏng dài trên cánh tay và những phần cơ thể còn lại cũng dập nát tím bầm lại. Đôi mắt như trăng khuyết nhắm chặt, không mảy may phản ứng trước tiếng gọi tha thiết của anh.
– Bác sĩ nói một vài giờ nữa nó sẽ tỉnh lại, ổn cả rồi – Hee Chul cố an ủi. Dong Hae bần thần không trả lời. Anh như người mộng du, cứ lẩm nhẩm gọi tên cậu.
– Đợi nó tỉnh lại tao đưa mày về nghỉ. Nó thấy mày như thế này cũng không yên tâm đâu.
Dong Hae không nghe thấy, trong tai anh chỉ lùng bùng những âm thanh đều đều vô cảm phát ra từ máy monitor.
– Hyuk Jae ơi dậy đi thôi. Em hứa dẫn anh đi tập gym, chúng mình còn chưa đi giày đôi nữa!
Không có dấu hiệu nào hồi đáp.