[Longfic] Still You - Chap 14: Về với biển
Hyuk Jae đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ thì có người gọi cửa phòng. Đã về tới Hongkong được 2 ngày nhưng cậu vẫn chưa quen múi giờ châu Á, nằm cả buổi tối mới chợp mắt được một lát thì lại bị làm phiền.
– Đồ Mèo phiền phức…!
Ông anh Hee Chul quái dị luôn luôn xuất hiện vào những lúc cậu không đoán trước được. Tiếng chuông cửa lại vang lên vẻ nôn nóng. Cậu cào vội mái tóc cho bớt rối, mắt nhắm mắt mở lê thân ra mở cửa.
– Anh đợi lâu lắm có biết không?
– Em đang ngủ mà…! – Hyuk Jae ngái ngủ gắt gỏng. Bỗng nhiên cậu bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình. Không phải Hee Chul. Trong phút chốc cậu không phân biệt được là mình đang tỉnh hay là mơ, chỉ đứng ngây ra nhìn người trước mặt như nhìn một ảo ảnh.
– Cho anh vào đi – Dong Hae mỉm cười. Cậu vẫn đứng ngẩn ngơ tựa vào cánh cửa.
– Là anh…thật à?
– Là anh.
Đôi mắt một mí mở to nhìn anh run lên như bóng trăng dưới đáy hồ, trong đó chất chứa những hạnh phúc, chờ mong và cả đau xót. Những cảm xúc đó biến mất rất nhanh, trả lại vẻ xa cách như chưa từng thương nhớ.
– Anh đến có việc gì? – Cậu đứng thẳng người lên, lãnh đạm hỏi. Một tay cậu vẫn giữ vào cạnh cửa, ngăn không cho anh bước vào phòng.
– Có thể cho anh vào được không? Ngồi xe từ sáng tới giờ, lưng anh đau quá.
Cậu ngần ngừ nhìn anh, rồi đứng nép sang một bên. Khoá cửa khách sạn chẳng hiểu có vấn đề gì, cậu cứ loay hoay cạnh cửa mãi không chịu vào phòng. Dong Hae ngồi trên sofa trong phòng khách, lặng lẽ chờ. Anh gầy đi nhiều, dáng vẻ cũng mỏi mệt. Cậu lấy một cốc nước đặt xuống trước mặt anh, rồi bỏ ra ngồi trên chiếc ghế mây nhỏ cạnh cửa sổ. Đảo Cửu Long về đêm nhìn từ trên cao rực rỡ và chật hẹp làm cậu nhớ góc bàn của mình ở The Peninsula, nhớ khoảng trời khoáng đạt mênh mông ngoài thành phố.
– Anh đến có việc gì?
– Sáng nay anh từ Hongsan đi, còn bị lạc đường nên đến muộn.
Dong Hae dường như cố ý lảng tránh câu hỏi của cậu. Còn cậu lảng tránh ánh mắt của anh.
– Nếu không có việc gì thì mời anh ra ngoài.
– Hyuk Jae…
– Chúng ta chia tay rồi! – Cậu gay gắt cắt lời anh. Dong Hae lặng người đi hồi lâu. Cậu không nhìn anh, cậu không cách nào biết được lúc đó trong đôi mắt anh có bao nhiêu chua xót.
– Hyuk Jae, em nghe anh giải thích đã, rồi sau đó em giận anh thế nào cũng được.
– Mời anh về cho – Cậu lạnh lùng nhắc lại. Góc sofa vang lên một tiếng động nặng trịch, giống như anh vừa đập tay xuống vai ghế. Cậu giật mình, lóng ngóng đưa mắt nhìn lại phía anh.
– Em nghe anh nói – Anh nói rành rọt từng chữ, giọng anh vừa đủ nghe nhưng đầy vẻ nghiêm khắc đến mức kẻ cứng đầu như Hyuk Jae cũng thấy nao núng. Cậu chưa bao giờ thấy anh đáng sợ như vậy, trong ngực phập phồng lo lắng.