[Longfic] Still You - Chap 12: Cuộc hẹn ở Hongsan
Hyuk Jae đi London cùng với Giám đốc Sáng tạo Lee Jun và Tổng biên tập tạp chí REDestiny Kim Hee Chul. Kể từ lúc biết Dong Hae sẽ không đi cùng mình mà phải ở lại để lo liệu công việc cho Chủ tịch, Hyuk Jae không tỏ thái độ, cũng chẳng buồn hỏi công việc đó là gì. Trước mặt mọi người, cậu vẫn đối xử với anh như một Trợ lí. Lúc có hai người cậu chỉ tập trung làm việc, sau khi xong hết công việc cũng vội vã về thẳng nhà mình. Anh có thắc mắc đến thế nào cậu cũng để mặc cho anh nói chán chê rồi mới trả lời ngắn gọn:
– Em bận, chuẩn bị cho Winter Show nhiều việc quá. Khi nào cần em sẽ chủ động gọi anh.
Trên gương mặt cậu luôn luôn chỉ có một nụ cười xã giao, giống như Hyuk Jae vui tươi của vài ngày trước đây chưa từng tồn tại. Anh vẫn đều đặn đưa đón cậu, nhưng trong xe không còn tiếng cậu nói cười. Cậu không tránh mặt anh nhưng né tránh mọi cố gắng tiếp cận của anh, như thể cậu không còn cần anh nữa.
Mặt trời và Mặt trăng~
Cùng nhau, chúng ta băng qua bầu trời
Hyuk Jae với tay tắt nhạc. Trước vẻ sững sờ của anh, cậu nhắm mắt lại:
– Em hơi mệt, không muốn nghe âm thanh.
Lời định nói ra lại vội vàng nuốt xuống, Dong Hae im lặng, nhìn cậu bằng đôi mắt đong ánh trăng buồn đến não nề.
– Anh vào nhà được không?
– Anh về nghỉ ngơi đi. Sáng mai không cần mang đồ ăn sáng cho em.
Cánh cửa lạnh nhạt đóng lại trước mặt anh. Đèn trong nhà cũng nhanh chóng tắt hết, để lại anh đứng trong bóng tối vô cùng. Mặt trăng đêm nay không biết cũng đã đi đâu mất. Những đêm không trăng dài lê thê.
Dong Hae lái xe vật vờ trên đường, anh không muốn về căn chung cư trên tầng 18. Mùi nước hoa của cậu vương vấn ở khắp các ngóc ngách trong nhà càng khiến anh bị giày vò trong nỗi nhớ. Anh ngỡ ngàng khi chợt nhận ra mình đã khắc sâu mùi hương đó vào tâm trí tự lúc nào không hay. Nó làm anh nhớ đến những đêm muộn, trong quầng sáng tròn trịa của chiếc đèn bàn, anh viết bài luận, cậu tựa vào vai anh xem tài liệu, bên anh thoang thoảng mùi hương nồng nàn mà êm dịu như một vùng biển xa xôi thanh vắng. Thỉnh thoảng Hyuk Jae sẽ cao hứng mở cửa sổ, rồi rúc vào lòng anh nhìn lên bầu trời như một con mèo say đắm ánh trăng đêm. Vẫn là căn hộ anh đã sống ở đó mấy năm nay, nhưng anh đã sớm quen với sự hiện diện của cậu đến mức không thể chịu được sự trống trải khi chỉ còn một mình. Anh lang thang đến khi đã mệt rũ mới về nhà, quăng mình xuống giường và chìm vào giấc ngủ chập chờn rời rã.
Ngày Hyuk Jae ra sân bay đi London, anh cũng lên đường đi Hongsan cùng với Lee Teuk. Mặc dù thuộc Bộ phận Nhân sự nhưng Lee Teuk được coi như đặc phái viên của Chủ tịch trong dự án này, anh ta đã theo đuổi việc cấp phép từ gần một năm nay, còn Dong Hae mãi cho đến tuần trước mới được ném cho một tập tài liệu sơ sài. Nhưng anh cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghiền ngẫm mớ giấy ấy.
– Nhìn em có vẻ mệt mỏi quá – Ngồi trên xe, Lee Teuk hỏi han với vẻ quan tâm chân tình, dạo gần đây vị Trưởng phòng bí hiểm này tỏ ra rất vồn vã với Dong Hae. Đáp lại, anh cười gượng nói dối: