Long Vương 18+ [Full] - Chương 4
CHƯƠNG 4-1
Trời xanh, mây trắng, gió thổi nhè nhẹ.
Cầm chiếc roi da nhỏ trong tay, Đậu Khấu tâm tình khoái trá cười khe khẽ, đánh xe lừa rời khỏi Hạnh Hoa thôn, hướng phía đông thành trở về.
Hôm nay, nàng dậy từ rất sớm, lấy ba cân dược liệu đi Hạnh Hoa thôn đổi lấy một trăm cân mễ lương (mễ lương = ngô). Số mễ lương này đủ để cho mọi người trong Vân gia phường ăn một trận no nê.
Tâm tình vui vẻ, nàng len lén quay đầu ra sau nhìn Lôi Đằng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên đống mễ lương.
Tên này quả nhiên làm cu li rất tốt nha!
Lôi Đằng sức lực khỏe mạnh vô cùng, giúp nàng tiết kiệm được không ít thời gian và công sức. Bằng không, với giao dịch giống như hôm nay, chắc chắn phải thuê người khuân vác mễ lương, còn phải tìm thêm hai người tới vận chuyển, thật hao tiền tốn của!
Bây giờ có Lôi Đằng, từ khuân vác đến vận chuyển lương thực, chỉ một mình hắn là xong.
Mấy ngày qua, hắn ăn rất nhiều, nhưng rất may là chỉ cần sức lực của một mình hắn cũng hơn dùng cả trăm người, nên có ăn nhiều một chút thì cũng chẳng ai có ý kiến gì. Chỉ có điều trừ nàng ra, người khác có gọi thế nào hắn cũng không buồn động đậy. Nếu không phải là nàng yêu cầu thì hắn sẽ không làm, song chỉ cần là lời của nàng thì hắn sẽ lập tức làm ngay không cần nói dông dài.
Phiền toái nhất chính là ánh lửa trong cặp mắt đen sâu thẳm kia càng ngày càng dọa người hơn.
Không chỉ có vậy, nàng còn nhận thấy trên thân thể cường tráng của hắn tỏa ra một mùi hương mê người khiến nàng không tự chủ được muốn nhích tới gần hắn. Hơn nữa, mùi hương cùng ánh mắt nóng rực như mặt trời càng ngày càng trở nên nồng đậm hơn.
Mỗi lần nàng không cẩn thận đụng phải hắn, lòng bàn tay sẽ nóng vô cùng, dòng nhiệt này chạy thẳng vào trong tim nàng, chà xát thế nào cũng không đi, khiến nàng tay cũng nóng mà tâm cũng nóng.
Khi thì hắn phà hơi thở vào tai nàng, khi thì hắn vây nàng ở bên tường, dùng tay mơn trớn hông nàng. Cái đầu nhỏ nhắn thông minh của nàng giống như nồi nước vừa mới bị nấu sôi, bốc hơi vù vù, nóng hổi, cái gì cũng không nhớ nổi.
Mặc dù mỗi lần như vậy nàng đều tức thì khôi phục được lý trí, dùng tay đẩy Lôi Đằng ra. Nhưng sức hấp dẫn của hắn đối với nàng càng lúc càng mãnh liệt, có nhiều lần, nàng cơ hồ mất đi lý trí, rúc đầu vào ngực hắn, giống như con mèo nhỏ làm nũng ở trong lồng ngực của hắn mà cọ cọ…
“Trưa rồi.”
Suy nghĩ đến mức nhập tâm nên thanh âm trầm thấp của ai kia làm nàng giật mình kêu to một tiếng.
“Ngươi nói gì?” Nàng trong phút chốc không thích ứng kịp.
“Trưa rồi.” Hắn nói: “Ta đói bụng.”
Vừa nói hắn vừa sáp đến bên nàng, cúi xuống hõm cổ trắng nõn hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác mình biến thành một con dê béo đợi người ta làm thịt, chỉ chờ hắn lên tiếng là có thể đem nàng ăn sạch.