Long Vương 18+ [Full] - Chương 13
CHƯƠNG 13-1
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Những lời này Đậu Khấu đã nghe đến thủng cả lỗ tai.
Mấy ngày nay, Lôi Đằng hạ lệnh, nói là đầu của hắn có thể đau bất cứ lúc nào, nên từng phút, từng giây nàng phải ở trong phạm vi tầm mắt của hắn. Cho nên, nàng được ban một vinh dự cao quý nhất mà yêu ma nào cũng phải mơ ước, đó là lưu lại bên cạnh hắn, ngồi cách bảo điện không xa, trên một chiếc ghế rất đẹp, rất tiện nghi.
Lưu lại bên cạnh hắn, dĩ nhiên là nàng có cầu cũng không được.
Chẳng qua lúc trước khai chiến, Lôi Đằng có quá nhiều chuyện phải giải quyết, mà hiện tại nàng cũng chẳng phải là ngồi không, những lúc hắn xử lý chiến sự, thì nàng cũng đem một vài món đồ đến đại điện, bận rộn làm việc của mình.
Nhưng Lôi Đằng dù bận đến đâu thì tròng mắt đen thỉnh thoảng vẫn rơi trên người nàng, săm soi không chút e dè. Nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng tầm mắt sắc bén kia đang lướt theo những đường cong trên cơ thể nàng, cơ hồ có thể nhìn xuyên qua cả lớp quần áo…
“Nha đầu, ngươi không nghe thấy câu hỏi của ta sao?” Hắn vừa nói chuyện, vừa lướt cặp mắt nóng bỏng qua đôi môi của nàng, vai nàng, hông nàng …
Đậu Khấu bị nhìn đến nỗi khuôn mặt ửng đỏ, không thể làm gì khác hơn là vờ như không biết, khẽ nghiêng người tránh ánh mắt của hắn. Trong tay nàng cầm một chiếc thìa lớn, làm bộ không phát hiện ra, tiếp tục khuấy bát nước sôi.
“Ta đang khử trùng băng gạc.”
“Tại sao lại phải dùng nước để nấu?” Những chuyện phiền toái như vậy sao không khiến nàng phát phiền lên nhỉ, trái lại, còn lấy làm cao hứng?
“Để trừ độc.”
“Trừ độc?” Lôi Đằng nhảy dựng lên, tức giận gầm lớn, cất bước đi xuống khỏi bảo điện. “Băng gạc có độc? ! Người đâu, cái này là ai đưa tới? ! Đem tên hạ độc khốn kiếp đó ra đây cho ta!”
A a, hỏng bét, hắn hiểu lầm rồi!
“Không phải, băng gạc này không có độc.” Sợ Lôi Đằng động tới người vô tội, Đậu Khấu cũng nhảy dựng theo, không ngừng tức giận hắn, còn hướng các yêu quái đang bị làm cho sợ đến nỗi gục mặt xuống đất, phất tay.”Đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì, các ngươi nhanh đi xuống đi!”
Lôi Đằng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đang ôm chặt bắp đùi của hắn không buông.
“Ngươi không phải vừa nói băng gạc này có độc sao?” Hắn chất vấn.
“Ta nói sai rồi.” Nàng bất đắc dĩ than thở, ôn tồn nói: “Ý của ta là sợ vải không được sạch sẽ…”
“Nơi này của ta vốn là nơi sạch sẽ nhất.” Hắn nheo nheo mắt.
Kẻ nào dám đem vải vóc không sạch sẽ đến đây, hắn nhất định sẽ bẻ gãy cổ kẻ đó.
“Phải, phải, phải, ta biết.” Nhìn Lôi Đằng không vui, Đậu Khấu càng giải thích cẩn thận hơn: “Nhưng ngươi thử nghĩ xem, cống phẩm vận chuyển trên đường, cho dù cẩn thận thế nào cũng có thể dính chút bụi bặm.”