Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm. - Chương 9:Em đồng ý !
Chương 9:
11:00
Trưa, với cái ánh nắng gắt gao của buổi trưa, Quỳnh không thể nào chịu được cái oi bức này, tuy thế Cô đã hứa với Tử Dung là đến nhà hàng gì đó… Phải làm theo trách nhiệm, cô lựa chọn cho mình chiếc áo phông rộng và cái quần vải da bò màu đen, đeo thêm cặp kính che gần hết khuôn mặt khiến cô chả thế nào bí ẩn hơn và phong cách hơn nữa…
Bước đến nhà hàng, cô tìm ngay số phòng mà Dung đã đặt trước…
“Cạch”
Cánh cửa được bàn tay thon nhỏ của cô mở ra. Cô bước vào, thấy một chàng trai nào đó đang ngồi, ánh mắt mơ hồ đang hướng về phía cửa sổ. Nhìn thấy điểm gì đó quen thuộc, cô khẽ nhếch môi bước vào chỗ ngồi.
“Chào anh, anh là người bán hàng cho Tử Dung ?”
“Không… Cô ấy hẹn tôi !”
Khắc Nghiêm nhìn Quỳnh, ánh mắt không còn mơ màng nữa mà lóe lên tia hạnh phúc.
“Là…Em ?”
“Ừ”
Tiếng nói nhỏ nhẹ thốt ra trên đôi môi xinh xắn đỏ mọng kia. Cô không cười khuôn mặt vẫn lạnh tanh không chút vui vẻ.
…
Ở sân sau của trường, cô gượng, cảm thấy rất gượng trước hành vi của thầy. Huyên im lặng, ngẩn người trước nụ hôn nhẹ nhàng, lướt nhanh trong tí tắc. Đôi má cô đỏ ửng, cô không trả lời, rồi vội bước đi…
Luồn ấm áp truyền đến bàn tay lạnh ngắt của cô, cô giật thót, hình như…Cô bị thầy giữ lại.
“Thầy…có chuyện gì sao ?”
“Tôi muốn em phải đồng ý !”
“Đồng ý gì cơ chứ !”
“Đồng ý thích tôi !”
“Em…”
“Đừng dối lòng nữa, tôi biết trái tim em đang muốn hòa quyện cùng tim tôi ?”
“Gì chứ ???”
Cô như muốn độn thổ xuống đất, tiếc là ở đây chỉ toàn xi măng mà thôi. Không thì cô sẽ liều mình để dùng hai bàn tay vàng ngọc này để cào đất mất…
“Hình như sắp đến sinh nhật em ?”
“Đúng !”
“Em muốn có quà không ?”
“Có chứ !”
Bỗng nhiên thầy đổi sắc thái, cười ma mị rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của cô. Khẽ hỏi về chuyện sinh nhật. Cô nhìn thầy, thấy có gì đó bất ổn, nhưng vẫn cố tỏ ra không biết gì.
“Trao đổi quà ha ?”
“Được…”
“Từ nay thầy sẽ là của em và em sẽ là của thầy ! Từ nay cho đến cuối đoạn đường. Không chia lìa nhé ?”
Giọng nói ấy như hút hồn cô, ánh mắt ấy như muốn cô hòa quyện vào sâu thẳm tận tâm hồn… Cô và thầy đến lúc này dường như không còn khoảng cách nữa. Nó rất gần, gần đến tận milimet, cô không muốn trốn, cũng chả muốn đối mặt. Ngay khoảng khắc này, nhịp đập của trái tim cô nhanh hơn.