Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm. - Chương 14: Em ghen rất đáng yêu !
Chương 14
Đảo đôi mắt sang nơi đó. Cô không thể ngậm miệng nữa, mở đôi mắt thật to và cái miệng thật to. Cô không ngờ điều hôm qua là thật. Thầy thật là… vậy sao hôm nay Mẫn Huyên lại không còn như trước nữa nhỉ ? Chẳng phải, lúc trước Mẫn Huyên thích đi thầy thần tượng thầy lắm sao ?. Cô nhìn Mẫn Huyên, ánh mắt Huyên đang mơ hồ nhìn về phía điện thoại, cứ lướt lướt. Cô khẽ lay tay Mẫn Huyên rồi khẽ cười.
“Huyên, Sao hôm nay cậu không thèm để ý thầy Dương nữa ?”
“Xía, tớ cũng chả thèm đồ của cậu đâu. Giờ tớ đã có tình yêu thật sự !”
Ừ ! Phải rồi, giờ Mẫn Huyên đã có tên bác sĩ An Ninh An Khôi gì đó. Làm gì thèm để ý đến Thầy đáng yêu của cô nữa cơ chứ. Cô mặc kệ Mẫn Huyên đang chìm đắng trong cuốn tiểu thuyết đang đọc dở dang trên điện thoại mang đầy sắc màu của sự sủng ái trong ngôn tình kia.
Cô đi nhẹ nhàng lại đám đông, khẽ liếc nhìn những người trong đó. Thầy nhìn cô, nháy mắt. Ánh mắt tạo nên sự vui nhộn, tinh nghịch, mang chút gì đó lạ lẫm. Cô nhìn thầy với đám nữ sinh kia kìa cứ láo nháo cả lên, thật đáng ghét cơ mà. Đôi chân ngắn nhỏ nhắn của cô cố gắng len lõi vào trong đó.
“Ủa, bạn này là học sinh mới à ?”
Cô chen chân vào, khẽ nâng đối bàn tay của mình thành cái loa rồi hô to, cả đám nhìn cô vơi ánh mắt lạ lùng như sinh vật lạ đến trái đất. Nhiều ánh mắt đâm thẳng vào cô.
” Khê à, đây là giáo viên mới. Không phải học sinh !”
“Ờ !”
Hừ. Cố gây sự chú ý từ “tên kia” nhưng tên ấy lại im lặng lại cứ cười cười với con nhỏ nào đó chảnh chọe nhất khối. Ai cần “bà tám” Thế Mạnh chen chân vào trả lời câu hỏi của cô thế này ? Mà tên này đúng là ” bà tám ” mà. Cứ có việc gì là hắn ta luôn cập nhật thông tin nhanh nhất…
“Vậy cho hỏi thầy sẽ dạy khối nào ạ ?”
Cô vờn hỏi. Dòm ngó xem sắc thái thầy thế nào. Cô đang muốn biết câu trả lời từ thầy. Đôi môi thầy đang mấp máy trả lời…
“Tôi dạy… “
” Khê à. Tất nhiên thầy dạy khối 10 của chúng ta đó…Cậu có biết…”
“Thôi đi. Tại sao cậu cứ chen vào miệng thầy hoài vậy…Cậu BIẾN NGAY CHO TỚ !”
Lời nói và sự giận dữ của cô thốt lên. Ánh mắt cô giận dữ, sự tức giận từ nảy giờ nó đã khiến cô gắt hẳn lên. Thế Mạnh như chết đứng.
“Ôi, tớ xin lỗi Khế nhi… à không tớ xin lỗi khê nhi…”
Thế Mạnh nói lắp ba lắp bắp. Hắn ta luôn là người gây chuyện gây hại. Nói chung rất ư là phiền phức. Nhưng có điều hắn rất tốt với mọi người. Hắn nắm tay cô, khẽ lay cho cô bớt giận. Cô liếc thầy, giật tay Thế Mạnh ra. Mẫn Huyên bất giác nhìn ra ngoài ô cửa sổ, khẽ thở dài, dẹp điện thoại rồi ra kéo tay cô vào.