Lớn Nhanh Nhé ! Tôi Cho Em Ba Năm. - Chương 10: Anh em mãi mãi vẫn là anh em !
Chương 10:
Sáng sớm, cô thức dậy với tâm trạng vui vẻ, cô làm vệ sinh cá nhân, chải chuốt tươm tất rồi khẽ cười nhìn mình trước gương. Nụ cười rạng rỡ của cô hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của mình.
“Chúc em buổi sáng tốt lành !”
Có tin nhắn reo lên, cô ngước nhìn nó rồi xem tin nhắn. Là thầy ! Không ngờ, thầy vẫn luôn ân cần như thế. Nghĩ đến những cảm giác trong những ngày qua, nó khiến cô gượng đỏ cả mặt. Thật không thể tin, ngày hôm qua là ngày cô có người yêu ? Cô… Thật không tin đó chỉ là mơ mà ? Phải không ?
…
Dạo bước trên con đường dài đến trường, tâm trạng của Huyên vẫn trầm mặc với những suy nghĩ vớ vẫn, cô rất muốn gặp lại người đó, rất muốn, người con trai bí ẩn… anh tốt cuộc ở đâu ?
Đến trường, Huyên ngồi một mình vào bàn, cảm giác mệt mỏi khiến Huyên khó chịu mà nằm nhoài xuống bàn học, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ.
Ngày ấy, chúng ta vô tình gặp nhau.
Ngày ấy, chúng ta vô tình quen biết nhau.
Anh biết tên em ? Em lại không biết tên anh ?
Phải chăng, gặp anh là duyên của em ? Còn với anh, em chỉ là cơn gió vô tình ?
Nảy giờ, cô ngồi nhìn Huyên, cứ muốn nói chuyện với Huyên nhưng lại thấy có điều gì đó rất lạ. Bàn tay trắng thon thả đặt trên vai Huyên khẽ lay nhẹ.
” Huyên, cậu sao vậy ?”
“Tớ không sao !”
“Hôm qua cậu đi đâu ? Cậu có chuyện buồn ư ?”
“Ừ !”
Tiếng nói nhẹ nhàng thoảng qua, cô khó hiểu, hình như Huyên dính vào chuyện tình cảm thì phải… Huyên cố tránh né, ánh mắt cụp xuống. Rồi mở ba lô ra lấy từ ngăn nhỏ trong đó hai cuốn sách rồi đưa cho cô.
“Đọc đi, là truyện ngược của cậu .”
Cô cầm lấy, rồi nhìn tên hai cuốn sách mới tinh trên tay được bao plastic kĩ càng. Liếc nhìn tên cuốn sách, cái tựa này… Cô đã có cuốn đó rồi mà ? Sao Huyên lại quên cơ chứ ? Nhíu mày cô kéo Huyên ra ngoài không cho Huyên cơ hội từ chối.
“Cậu nói đi, cậu đang yêu ai ?”
“Là…”
“Ai ? Có phải là tên đưa cậu về hôm đó không ?”
“Cậu…Ừ!”
Quả thật, không sai chút nào Huyên say nắng tên đó, hèn gì cử chỉ của Huyên mấy ngày nay rất khác, Huyên không còn là cô nàng song ngư đầy mơ mộng nữa rồi, mà thay vào đó là sự suy tư mang đầy ưu phiền, đáng ghét ! Tất cả là tên đó đã làm Huyên của cô như thế.
“Được rồi, tớ sẽ tìm và bắt hắn cho cậu !”
“Nè…đừng “
“Hừ, sao cậu bánh bèo quá vậy ? “