Lạp Khuyển [Edit - Hoàn] - Hồi thứ năm mươi ba
Hồi thứ năm mươi ba
Từ sau khi Bạch Khuê quay lại Nguyệt Trầm Điện, toàn bộ Nguyệt Trầm Điện đều không giống như trước.
Mẫn Thượng Hiên rõ ràng phát hiện sự khác biệt trong đó.
Mười năm trước, sau khi thi thể thê thảm đến cực điểm của Bạch Khuê nhập quan, chìm sâu vào dưới huyệt mộ của Nguyệt Trầm Điện, đám cán bộ thân tín bên người Bạch Khuê bọn họ, chỉ trong một đêm liền tỏa ra khắp nơi.
Bởi vì, người đem bọn họ liên kết lại đã chết.
Phùng Thi Thúy có thể quét ngang ngàn quân, lại quái gở làm người ta giận sôi. Đinh Triết Tương âm trầm khó lường. Bách Hồ dữ dằn hiểm độc. Dương Thư Ngạn ít lời, trong trẻo mà lạnh lùng…
Bạch Khuê vừa đi, vốn từng là một chỉnh thể chặt chẽ, giữa bọn hắn bỗng nhiên liền không có lời nào để nói. Thậm chí trừ bỏ công sự, ngay cả gặp đối phương một mặt cũng không nguyện ý.
Bởi vì nhìn thấy đối phương, liền làm cho bọn họ nhớ tới Bạch Khuê.
Nhưng Bạch Khuê trở về Nguyệt Trầm Điện không đến mấy ngày, vốn dĩ luôn là kẻ địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, Bách Hồ bỗng nhiên đích thân chạy tới tìm hắn.
Trước kia, cùng Bách Hồ, trừ bỏ công sự, trách cứ, châm chọc cùng khiêu khích lẫn nhau, bọn họ cơ hồ không còn lời nào để nói. Cho nên thời điểm thuộc hạ thông báo Bách Hồ chủ động tới gặp hắn, Mẫn Thượng Hiên cực kỳ kinh ngạc.
Mới nghĩ đến, ước chừng là chuyện của Hà Thanh Thu.
Sau đó cũng không ngoài dự liệu của Mẫn Thượng Hiên.
“Tên Hà Thanh Thu kia lúc nào cũng là bộ dạng không ăn nhân gian khói lửa. Ta nhìn liền chán ghét!”
Bách Hồ vừa đẩy cửa tiến vào, liền không khách khí ngồi xuống, hung hăng châm một cốc trà lạnh cho bản thân, uống một hơi cạn sạch, mới nói tiếp:
“Nếu sớm biết Hà Thanh Thu mà mỗi người trên giang hồ đều yêu mến chính là Ngô Sở bên cạnh Bạch Khuê năm đó, ta đã sớm diệt hắn, sẽ không cho hắn cơ hội trở về Nguyệt Trầm Điện!”
Nhìn về phía thiếu niên cơn tức đầy mình kia, phản ứng của Mẫn Thượng Hiên chính là trầm mặc.
Bách Hồ bạo ngược oán giận một trận xong, mới quay đầu nhìn Mẫn Thượng Hiên. Đuôi lông mày vẫn mang theo địch ý ngày xưa, nhưng nay lại có thêm chút lo lắng bất an.
Khựng lại một chút, Bách Hồ mới đem ý nghĩ đặt ở trong lồng ngực kia nói ra khỏi miệng.
“Uy, chẳng lẽ ngươi không nhận thấy, Hà Thanh Thu cùng Dương Thư Ngạn là cùng một loại hình sao?”
Dứt lời, trong mắt Bách Hồ dâng lên cảm xúc gần như sợ hãi, nhìn về phía Mẫn Thượng Hiên, cúi đầu nói:
“Bọn họ đều không tranh không giành, nhưng vẫn có thể đứng vững vị trí trong nội tâm Bạch Khuê. Đó chính là thứ đáng sợ nhất.”
“Cho nên, ngươi muốn biểu thị cái gì?”
“Ngươi không sợ sao? Mẫn Thượng Hiên?” Bách Hồ tức giận hỏi.