Lạp Khuyển [Edit - Hoàn] - Hồi thứ mười lăm
Còn nhớ một ngày mùa thu năm thứ hai, Bạch Khuê hái được một ôm lớn hồng diệp (*lá đỏ*) từ bên ngoài trở về, lặng lẽ tới gần Mẫn Thượng Hiên.
Thiếu niên thuận theo làm bộ như không phát hiện nàng tới gần, ngồi ở trên xe lăn bên cạnh ao, một thân áo bào trắng, tóc đỏ mềm mại rủ sau gáy, đưa lưng về phía nàng, nhìn xuống mặt nước trong vắt.
Bạch Khuê cười cười, đem toàn bộ hồng diệp từ phía sau vung đến trong ngực Mẫn Thượng Hiên.
Trong khoảng khắc, hồng diệp bay đầy trời, tựa như một trận gió hồng làm người ta hoa mắt. Lá lớn lá nhỏ, rơi lất phất tại y bào bạch sắc cùng trên hai đầu gối của thiếu niên.
Dưới ánh dương nhạt nhòa, một buổi chiều cực kỳ xinh đẹp.
Bạch Khuê vòng đến trước mặt Mẫn Thượng Hiên, nổi tính trẻ con muốn tranh công, lại vừa vặn nhìn thấy đuôi lông mày của Mẫn Thượng Hiên hiện lên ý cười thanh đạm.
Bộ dạng nhẹ nhàng nhợt nhạt, dung mạo mỉm cười thanh nhã, áo bào trắng xen lẫn với hồng diệp, làm cho người ta đầu váng mắt hoa.
Quang cảnh kia, trong nháy mắt đã khiến cho nàng sâu sắc cảm thấy, nếu cứ như thế này mãi thì thật tốt.
Nhưng cõi mộng tốt đẹp rồi cũng đến lúc phải tỉnh lại, Bạch Khuê rốt cuộc chờ đến ngày Mẫn Thượng Hiên có thể hành tẩu.
Mọi người đều nói, kiểu thiếu niên nghĩa hiệp, tốt đẹp như ngọc thạch kia, sẽ không bao giờ vừa ý loại ác đồ như nàng. Mà sau khi Mẫn Thượng Hiên lại có thể hoạt động hai chân, kiến giải này lại càng thêm ầm ĩ.
Nhìn thiếu niên đang thuần thục vung song kiếm trong vườn, giống như chưa từng gián đoạn qua luyện tập, làm Bạch Khuê bắt đầu nhớ lại từng li từng tí một, nhớ tới việc mà nàng vốn dĩ không nên quên.
Tuy rằng nàng yêu thích Mẫn Thượng Hiên đến mức không có cách nào dời đi hai mắt, nhưng vẫn không thể tin tưởng hắn.
Cũng dần dần nhớ tới, dưới vẻ ngoài ôn nhu kia, giấu giếm rất nhiều thứ.
Bạch Khuê bắt đầu thanh tỉnh lại, bởi vì nàng hiểu được, một thiếu niên nổi danh như vậy, rốt cuộc vì cái gì mới lúc nào cũng luôn đợi tại bên cạnh nàng.
Tựa như Úc Bách vậy.
Khi đó, nàng đứng ở trên lầu các xa xa xem Mẫn Thượng Hiên luyện võ rất lâu, mới quay đầu lại nhìn Dương Thư Ngạn.
“Sự tình của Mẫn Thượng Hiên tra đến đâu rồi?”
Ngay sau khi nàng hỏi, Dương Thư Ngạn liền lật ra sổ ghi chép tin tức, êm tai trả lời. Nhưng nghe không được đến nửa khắc, Bạch Khuê liền cắt lời hắn:
“Ngươi cảm thấy ta có thể sống bao lâu?”
Nghe được loại câu hỏi ông nói gà bà nói vịt như vậy, Dương Thư Ngạn nâng mắt nhìn nàng, nhíu mày.
“Nếu như ta chết sớm hơn ngươi, ngươi sẽ oán hận ta tự tiện đem ngươi cứu về, lại hại ngươi tiến vào cái Khuyển Cung tựa vực sâu này, vĩnh viễn không được siêu thoát hay không?”