Lạp Khuyển [Edit - Hoàn] - Hồi thứ mười chín
Giữa một mảng ẩm ướt, tiếng người ồn ào vang lên khắp khách điếm. Đại môn trước sau không ngừng có ngựa cùng khách nhân hung hăng tiến vào, mà nhân công trong trạm dịch còn xa mới đủ để phục vụ hết tất cả.
Bạch Khuê trơ mắt nhìn bọn quan viên còn tới trễ hơn so với mình. Một đám vừa xuất hiện liền vung lên tấm lệnh bài gì đó, trực tiếp chen ngang tiến vào trạm dịch, một bụng hỏa lập tức xông lên đầu.
Tựa hồ nhận thấy được điềm báo nàng sắp phát tác, Hà Thanh Thu cúi đầu, ấm áp nói:
“Rất nhanh liền đến phiên chúng ta.”
Bạch Khuê giận dữ chỉ vào đội ngũ không ngừng bị chen ngang phía trước.
“Ngươi mắt tàn rồi sao? Một hàng người dài như vậy, còn không ngừng có đám đệ tử hoàn khố chen ngang vào, tốt nhất là nên như ngươi nói, rất nhanh liền đến phiên chúng ta!”
Không ngờ, nàng chỉ mới chỉ vào cái mũi Hà Thanh Thu mắng không bao lâu, thật đúng là có gã sai vặt tiến đến đây, dẫn bọn họ trực tiếp vào phòng.
“Thỉnh đi theo ta.”
Gã sai vặt cầm theo một cái đèn lồng lớn, dẫn trước đi vào dãy hành lang âm u mờ mịt trong khách điếm. Cơn giận của Bạch Khuê còn chưa tiêu hết, trừng mắt nhìn một hồi, mới đem bọc hành lý đang dàn trải khắp trên đất giao cho Hà Thanh Thu, theo gã sai vặt đi vào hành lang dài ngoằng kia.
“Ngươi quả thực rất có năng lực nha.”
Bạch Khuê mắt vẫn nhìn phía trước bước đi, nhàn nhạt nói với Hà Thanh Thu phía sau một câu như vậy.
Nếu là ngày thường, nàng nhất định sẽ tò mò hỏi Hà Thanh Thu làm thế nào làm được, nhưng hôm nay nàng vừa mệt lại vừa bị ướt mưa, không có tâm tình.
Hà Thanh Thu vẫn trước sau như một bảo trì trầm mặc. Nhưng Bạch Khuê cũng đoán được mục đích hắn hành động như vậy, là bởi vì theo tác phong của nàng năm đó, mọi thời điểm đi ra ngoài giết hại hoặc gây họa cho người vô tội, đều là tại ngày mưa.
Đến trước cửa phòng, gã sai vặt hơi cúi đầu, cung kính mở cửa cho nàng.
Là kiểu phòng bài trí rất ấm áp như ở nhà, bên trong đơn giản trắng trong thuần khiết, tại dạng khách điếm này xem như cũng là gian phòng thượng phẩm.
Hà Thanh Thu ở phía sau đem bọc hành lý của nàng phóng trên ghế dài, sau đó an tĩnh đóng lại cửa phòng rời đi, rất giống như một nha hoàn luôn tận tâm hoàn thành chức trách.
Nhìn những vật dụng gia đình lớn nhỏ chung quanh phòng, Bạch Khuê rất nhanh liền sửa sang lại bản thân, gột rửa mái tóc dài ướt sũng nước mưa, dùng bữa tối đơn giản gã sai vặt đưa tới. Trong lúc nàng ăn, đàn chuột không ngừng ra ra vào vào. Từng con một trèo lên ghế dựa bên cạnh, nhỏ nhẹ báo cáo tình huống của cái khách điếm này.
Hà Thanh Thu ước chừng cũng đang ở phòng bên cạnh dùng cơm đi.
Gia hỏa này cho dù một mình dùng cơm hay cùng người khác dùng cơm, đều trầm mặc giống nhau, chán ngắt.
Vốn tưởng rằng mưa sẽ dần dần vơi bớt, không ngờ vẫn đến tận khuya vẫn giàn giụa giống như trước.
Bạch Khuê đẩy ra cửa sổ, nghe tiếng dòng suối chảy róc rách phương xa. Mặc dù khách điếm xây tại chỗ cao, nhưng cơn mưa to này đổ xuống lại giống như đủ để nhấn chìm tất cả. Mực nước suối sẽ biến đổi, sẽ không báo động trước tăng vọt, đem toàn bộ nơi này nuốt chửng.