Lạp Khuyển [Edit - Hoàn] - Hồi thứ hai mươi hai
Tách biệt Mẫn Thượng Hiên, Bạch Khuê vô cùng khát vọng có thể gắt gao ôm chầm lấy nam nhân trước mắt kia, nhưng cũng vô cùng khát vọng có thể tự tay giết chết hắn.
Đó không còn là thiếu niên ôn nhã ngồi trên xe lăn, luôn tại trong biệt viện chờ nàng trở về, cũng không còn là trợ thủ đắc lực, sở hữu một tay hảo song kiếm của nàng.
Người nàng từng yêu liệu có phải chỉ là ảo giác do chính nàng xây dựng nên, hay chỉ vì quá tịch mịch, khát vọng được quan tâm an ủi, Bạch Khuê cũng không xác định rõ.
Trên đường chạy trốn, mưa to không ngừng. Từng hạt mưa tựa như vụn băng đánh vào trên thân. Đường đất đã sớm lầy lội không chịu nổi, nước chảy thành sông.
Dấu tay đỏ au vẫn đang đau nhức, nóng cháy trên cổ, khiến nàng có chút hít thở không thông, giống như cảm giác bị bóp nghẹn còn tiếp diễn. Cho đến khi tiếng khóc nức nở thê thảm tràn ra cổ họng, Bạch Khuê mới phát hiện, bản thân thật sự rất hận người thanh niên lưu luyến ôn nhu, đủ để cho người ta chết đuối kia.
Nhưng cũng khát vọng người nọ còn có thể giống như trước, vĩnh viễn ở tại bên người nàng, vẫn khát vọng người thanh niên từ lúc khởi điểm đã xác định là kẻ thù một mất một còn của nàng kia, có thể chân chính tự nguyện tiếp nhận nàng.
Dù sao, trên thế giới này sẽ không lại có một người thứ hai khiến Bạch Khuê yêu nhiều năm như Mẫn Thượng Hiên.
Mới đầu, Bạch Khuê chỉ cắm đầu chạy như điên trong mưa to giàn giụa, tựa như một con linh hươu bị kinh hoảng, liều mạng thoát đi thứ đang đuổi theo phía sau, liều mạng trốn khỏi nam nhân lại muốn giết chết nàng một lần nữa kia. Nhưng về sau càng chạy càng chậm, cuối cùng, Bạch Khuê hoảng hốt dừng lại cước bộ, ngơ ngác nhìn đoạn đường lầy lội như đại dương mênh mông phía trước.
Nàng thật sự không hiểu vì sao Mẫn Thượng Hiên lại hận nàng như vậy, dù cho nàng đã dốc hết toàn lực suốt nhiều năm, vẫn không có gì thay đổi.
Nàng thật sự không hiểu vì sao, lúc này mình lại đơn độc đứng giữa nơi hoang vu, trong mưa to như vậy, bên cạnh không có một người, hai chân ướt đẫm nước bùn, rõ ràng ngày xưa đã vơ vét, mang về biết bao nhiêu là thanh niên, hôm nay lại vẫn cô độc vô vọng như trước.
Bạch Khuê lạnh run xuất ra một viên ngọc thạch màu đỏ, gọi ra bảo mã A Hồng, kéo lê y phục đã hấp no nước mưa leo lên, ôm lấy cổ ngựa, hướng về hướng Đông – nơi trước đó nàng đã cùng Hà Thanh Thu giao hẹn.
Biết sớm hay muộn sẽ có cố nhân tìm tới cửa, từ rất sớm, bọn họ liền thương lượng tốt phương hướng đào vong.
Chỉ là không ngờ cố nhân đầu tiên mà nàng gặp gỡ lại là Mẫn Thượng Hiên, còn thoát ra một cách chật vật như thế.
Thật vất vả đặt chân đến lữ điếm tại một tiểu thành phụ cận, sắc trời đã gần sáng hẳn. Bạch Khuê ướt đẫm cả người, bộ dạng lôi thôi lếch thếch trả tiền, hai mắt sưng đỏ, khớp hàm run lên, y bào đơn bạc tạo thành một vệt nước thật dài trên mặt đất, đi theo gã sai vặt lên lầu.
Thời tiết nhập thu lạnh kinh người, xem ra nàng thế nào cũng bệnh nặng một trận.
Bạch Khuê dùng bạc đổi lấy thùng nước tắm nóng hừng hực cùng một bát canh nóng, sau đó liền ngâm mình vào thùng nước gần như nóng bỏng, nửa cái đầu đều chìm tại trong nước.