Lạp Khuyển [Edit - Hoàn] - Hồi thứ ba mươi tám
Hồi thứ ba mươi tám
Bạch Khuê là thật sự nghiêm túc.
Cho dù Mẫn Thượng Hiên cố chấp đem nàng giam lỏng ở một dinh thự nho nhỏ phương xa, đem hai người buộc cùng một chỗ, nàng vẫn có thể tìm được phương pháp tránh né, ương ngạnh chống cự hắn.
Ngày kế tiếp, trong lầu các nho nhỏ độc lập kia, Mẫn Thượng Hiên mỗi ngày đều lệnh cho thuộc hạ đưa tới thức ăn Bạch Khuê thích ăn, nước trà cùng những món điểm tâm ngọt mà nàng yêu thích. Mẫn Thượng Hiên thậm chí còn gọi tới nhạc linh, ca cơ hoặc thuyết thư để chọc nàng vui vẻ, nhưng Bạch Khuê chỉ hờ hững nhìn.
Dần dần, nàng bắt đầu tuyệt thực.
Chỉ cần là thức ăn hoặc điểm tâm mà Mẫn Thượng Hiên lệnh cho người ta đưa tới, Bạch Khuê đều làm như không phát hiện, đụng cũng không đụng, để mặc mỹ thực cùng ấm trà nóng hừng hực chậm rãi nguội lạnh, cũng chỉ yên lặng nhìn thuyết thư sung sức tự xem tự nói.
Cuối cùng, Bạch Khuê ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nằm trên giường, đưa lưng qua nặng nề ngủ.
“Bạch Khuê…”
Ước chừng là vì giấu diếm Nguyệt Trầm Điện đem nàng giam ở chỗ này, Mẫn Thượng Hiên thường xuyên rời khỏi một đoạn thời gian, lưu lại người trông coi nàng. Nhưng chỉ cần Mẫn Thượng Hiên trở về, liền cả ngày ở tại bên người nàng, cúi đầu gọi tên nàng, khẩn cầu nàng ăn chút thức ăn, hoặc ôm nàng ấm áp trò chuyện.
Bạch Khuê hoàn toàn không hiểu, Mẫn Thượng Hiên đây là đang làm cái gì?
Hai người bọn họ không phải đã sớm thành người xa lạ sao, cớ gì nam nhân này vẫn như trước muốn xây dựng biểu hiện thân mật giả dối như ngày xưa?
Còn nhớ, nhiều năm trước, đi hết dãy hành lang gấp khúc dẫn vào Nguyệt Trầm Điện là lầu các nho nhỏ mà nàng cùng Mẫn Thượng Hiên ở chung nhiều năm. Khi đó nàng luôn giả bộ cười vui vẻ, giống như một chút cũng không biết Mẫn Thượng Hiên bụng dạ khó lường, cùng thanh niên không tỳ vết kia trôi qua mỗi ngày.
Phảng phất như tế thủy trường lưu, róc rách từng ít một, phảng phất như bọn họ là phu thê thật sự.
Tuy thường xuyên cùng Mẫn Thượng Hiên giả si giả ngốc, nhưng thỉnh thoảng xoay người lại, nàng vẫn luôn không nhịn được cảm thấy bi ai buồn cười, khó đè nén cỗ cay cay trên sống mũi cùng nước mắt, luôn suy nghĩ hai người bọn họ rốt cuộc phải trải qua cuộc sống giả dối này đến khi nào.