Ký Ức Đẹp Nhất - Chương 7: Lợn chết không sợ nước sôi
Dùng cơm xong, bà Khương muốn phụ dọn bát đũa, Hà Mẫn Ngọc lập tức ngăn hành động của bà, khuyên bà dẫn Từ Gia về nhà tắm rửa trước.
Tuy mặt và tay Từ Gia đã rửa, nhưng quần áo vẫn còn bẩn, bà Khương cũng biết phải tắm rửa sạch sẽ trước, cho nên không ở lại lâu, bảo Hà Mẫn Ngọc mai sang nhà bà ăn cơm, rồi mang Từ Gia về trước.
Hai người đi rồi, Hà Mẫn Ngọc không vội rửa bát, cô kéo ghế ở góc bàn ăn ngồi xuống, gọi Vệ Lăng Dương đang thêm nước cho cá chạch ngoài ban công lại đây.
Hôm nay Vệ Lăng Dương cùng tiểu đồng bọn vọc hồ bắt cá, chiến lợi phẩm của hắn là nhiều nhất, cá chạch lẫn cá trắm cỏ có hơn mười con, được hắn cưng như bảo bối, hồi chiều đánh nhau với Từ Gia xong cũng không quên nhặt cái giỏ trúc nhỏ của mình về, về đến nhà liền thả nuôi trong bồn nước nhỏ ngoài ban công.
Nghe giọng Hà Mẫn Ngọc, hắn liền biết mẹ mình bắt đầu muốn tính sổ.
Nếu là đứa trẻ bình thường có lẽ sẽ căng thẳng, lo bị ba mẹ mắng, nhưng từ nhỏ Vệ Lăng Dương đã chịu Hà Mẫn Ngọc giáo huấn không ít lần, nhờ thế luyện được một thân bản lĩnh lợn chết không sợ nước sôi, nghe thế cũng không kích động, cất kỹ bồn nuôi cá xong mới chịu sang, còn học dáng vẻ kéo ghế của Hà Mẫn Ngọc chuẩn bị ngồi xuống.
“Hử?” Hà Mẫn Ngọc nhìn hắn.
“……” Vệ Lăng Dương lập tức hiểu ý, buông tay, đẩy ghế trở về, đứng nghe dạy.
“Đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn giống cái gì? Cậu con dạy con đứng tư thế quân đội như vậy?” Hà Mẫn Ngọc nhìn hắn vai trái cao vai phải thấp, dáng đứng cong vẹo, lập tức vỗ bàn ăn, “Đứng nghiêm cho mẹ!”
“Rõ, Hà huấn luyện viên!” Vệ Lăng Dương chào lễ một cái, ưỡn ngực, đứng nghiêm, động tác thuần thục nhìn vào liền biết thường xuyên chịu mắng.
Hà Mẫn Ngọc thấy hắn đứng ra dáng, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng giọng vẫn lạnh lùng:
“Hôm nay rốt cuộc là làm sao? Con nói rõ cho mẹ, tại sao đặt biệt danh như vậy cho Từ Gia?”
“Đâu có làm sao đâu, không phải con giải thích rồi ư.” Vệ Lăng Dương không phục, cuối cùng còn hộc thêm một câu, “Cậu ta trắng cỡ đó, y như công chúa nhỏ mà.”
“Này, người ta trắng thì phải là công chúa nhỏ hả?” Hà Mẫn Ngọc bị hắn chọc cười, “Con đen như vậy, sao không thấy Chu Tử Dao kêu con là người Châu Phi hử?”
“Do nó cũng đen mà, tất cả mọi người đều giống nhau.” Vệ Lăng Dương trả lời như lẽ đương nhiên.
“……” Hà Mẫn Ngọc đột nhiên cảm thấy hắn nói có lý, tất cả mọi người giống nhau, cười nhạo đối phương làm gì cho ăn nhục.
Lại nói, cô cũng cảm thấy Vệ Lăng Dương nói đúng, Từ Gia thực sự rất trắng, trẻ con ở khu này dù nam hay nữ cũng không ai trắng bằng thằng bé, không những trắng mà làn da còn nhẵn mịn nõn nà, tựa như đóa hoa được dưỡng trong nhà ấm, hoàn toàn khác với nhóc ẩu tả nuôi thả như con mình, đúng thật rất giống công ch……
Hà Mẫn Ngọc ý thức được mình đang nghĩ gì, vội vàng ngừng lại, trừng mắt nhìn Vệ Lăng Dương, tiếp tục hỏi:
“Vậy đồ yếu ớt là sao?”