Ký Ức Đẹp Nhất - Chương 3: Giống công chúa nhỏ
Lần này Hà Mẫn Ngọc dẫn Vệ Lăng Dương sang chủ yếu là để xin lỗi, giải quyết xong, cô không quấy rầy thêm nữa, liền mang Vệ Lăng Dương rời Khương gia.
Trên đường về, Hà Mẫn Ngọc nhìn con trai đằng trước hai bước nhảy nhỏ ba bước nhảy lớn, không khỏi đau đầu càm ràm mấy câu, bảo hắn đừng tùy tiện giỡn hớt cả ngày, rảnh thì ở nhà đọc sách luyện chữ nhiều thêm.
“Con làm xong bài tập rồi mà, hôm nay con còn viết một quyển chữ mẫu nữa ấy. Mẹ xem, ngón tay con viết muốn cong luôn rồi này.” Vệ Lăng Dương ngừng bước, xoay người đưa tay cho cô xem, nghiêm túc tỏ vẻ không phục với lời mẹ mình, hôm nay người ta làm hết bài tập mới ra ngoài chơi mà.
“Ngón tay kia của con bị cong là do trước đây con té, còn có mặt mũi lấy ra khoe nữa à, không biết xấu hổ ư.” Hà Mẫn Ngọc tức giận nhìn hắn, “Còn nữa đây là tay trái, con dùng tay trái viết chữ?”
“Hai tay con đều viết được, hôm nay dùng tay trái, ngày mai lại dùng tay phải, mỗi ngày một tay.” Vệ Lăng Dương mặt dày bịa chuyện, “Con lợi hại không?”
“Rồi rồi rồi, con lợi hại nhất.” Hà Mẫn Ngọc buồn cười dùng ngón tay xỉa đầu hắn, không biết tính hắn giống ai mà mặt dày không giới hạn.
“Hì hì.” Vệ Lăng Dương cợt nhả ôm tay cô, cò kè mặc cả: “Ngày mai con cùng bọn Chu Tử Dao ra bờ sông chơi được không? Con nghe nói sông ấy có thể bắt được cá chạch, con bắt về cho mẹ hai con để nấu nhé!”
“Còn bắt cá chạch, con đừng để bị nước cuốn trôi là đội ơn rồi, ngày ngày không lo học mà cứ muốn chạy ra ngoài.” Hà Mẫn Ngọc tức giận nói, nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi của Từ Gia, lại nhìn con mình ngày nào cũng lo chơi, phơi nắng đến độ da đen như khỉ, nhịn không được cảm thán một câu, “Con xem Từ Gia nhà bà Khương nghe lời biết bao, trông trắng trẻo mịn màng, còn con phơi nắng thành dạng gì, nhà ta chưa có ai đen bằng con đâu.”
Thật ra Vệ Lăng Dương không quá đen, nhưng nếu đem ra so sánh thì Từ Gia trắng hơn nhiều lắm, mà trẻ con ghét nhất nghe ba mẹ dùng con nhà người ta dạy dỗ mình, Vệ Lăng Dương cũng không ngoại lệ, dù Từ Gia có trắng cỡ nào cũng không trở thành ngoại lệ.
Đúng lúc đi lên lầu ba, lão đại hắn bèn không vui hừ một tiếng, nói: “Con qua chơi với Chu Tử Dao”, liền nhanh chân chạy sang nhà Chu Tử Dao.
Vệ gia ở lầu bốn, nằm trên Chu gia một chút. Trước đây khi ba Vệ còn chưa ra khơi làm ăn thì ở cùng một đơn vị với ba Chu, quan hệ hai nhà không tệ, sau khi Vệ gia chuyển sang đây, hai nhà lại càng thân hơn, mà Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao còn học cùng lớp, hai đứa chơi cùng nhau, thường xuyên chạy lên chạy xuống rủ nhau đi chơi, thỉnh thoảng mệt mỏi ngủ tại nhà đối phương cũng là chuyện thường.
Nhìn hắn chạy đi, Hà Mẫn Ngọc không đuổi theo, một mình lên lầu.
Vệ Lăng Dương vừa vào Chu gia đã được mẹ Chu tiếp đón nhiệt tình, quà ăn vặt như kẹo, bánh bích quy đầy ắp túi nhỏ, chào hỏi ba mẹ Chu xong, hắn không nói hai lời liền đi thẳng vào phòng Chu Tử Dao.
Chu Tử Dao vừa nghe tiếng Vệ Lăng Dương ngoài hành lang đã nhanh trốn về phòng, bởi vì hồi chiều ăn cơm ở Vệ gia, nó miệng rộng không cẩn thận làm lộ chuyện Vệ Lăng Dương đụng ngã người ta, hiện giờ Vệ Lăng Dương nhất định đến tìm nó tính sổ.