Ký Ức Đẹp Nhất - Chương 29: Em dùng mấy hàng chữ để hình dung anh là ai trong cuộc đời em
- Metruyen
- Ký Ức Đẹp Nhất
- Chương 29: Em dùng mấy hàng chữ để hình dung anh là ai trong cuộc đời em
Tuy thời tiết cuối tháng 9 vẫn còn oi bức, nhưng đến tối sẽ se lạnh, Vệ Lăng Dương không còn cởi trần như trước mà đã mặc áo ngủ vào.
Hắn nhặt hòn đá Từ Gia quăng qua rồi ném vào chiếc hộp đang nằm trong góc ban công, ngẩng đầu thấy Từ Gia đang đứng ở ban công nhìn mình, bèn đi qua mấy bước đứng đối diện cậu, cười hì hì:
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà quấy rầy hàng xóm vậy hả?”
“Ngủ không được.” Từ Gia tỉnh rụi không có ý định đi ngủ: “Sao cậu cũng chưa ngủ, đang làm gì thế?”
“Tớ đọc tiểu thuyết. Sao cậu không ngủ được? Mất ngủ hay là…” Vệ Lăng Dương nói tới đây liền ngừng, nhớ ra hình như hôm nay Khương Yến về, nhất thời vỡ lẽ, không quá chắc chắn hỏi lại: “Có phải mẹ cậu về rồi không?”
“Đúng vậy, ăn cơm chiều xong liền về.” Từ Gia kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, giọng điệu vẫn như thường: “Mẹ và chú tính kết hôn, lần tới gặp mặt có lẽ là vào hôn lễ của họ.”
“Kết hôn?” Vệ Lăng Dương nhíu mày: “Sao đột xuất quá vậy?”
“Cũng không tính là đột xuất, họ quen nhau cũng hơn hai năm rồi.” Từ Gia giải thích cho hắn: “Chú Vu là người rất được, đối xử với mẹ tớ cũng tốt, bọn họ kết hôn cũng rất tốt.”
“Vậy còn cậu?” Vệ Lăng Dương không quan tâm những người khác có tốt hay không, chỉ hỏi mình Từ Gia: “Cậu thấy tốt không?”
“Tớ…” Từ Gia bị câu hỏi của hắn làm cho nghẹn lại, đắn đo một lúc mới ra vẻ thoải mái: “Tớ cũng rất tốt, đường nào thì cũng giống như trước đây thôi.” Cho dù có Khương Yến hay chăng, cậu cũng đã sống như thế qua nhiều năm, còn gì mà có ổn hay không.
“Cậu thật sự nghĩ thế ư?” Vệ Lăng Dương không tin, nếu không cậu đã chẳng không ngủ được mà tìm đến mình.
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy nếu mẹ cậu có con với người khác thì sao? Cậu cũng không thèm để ý ư?” Vệ Lăng Dương hỏi ra vấn đề thiết thực nhất.
Con là đứa con duy nhất của mẹ, dù ra sao mẹ vẫn yêu con.
Lời Khương Yến nói hôm nay vang lên bên tai, lập tức đổi thành câu vừa rồi của Vệ Lăng Dương.
Có bận tâm không? Nhất định có rồi, cậu không tin lời Khương Yến, nhưng để bụng hay không tin thì có ích gì, chỉ thêm phiền não mà thôi.
Từ Gia im lặng một lúc rồi nói:
“Như thế cũng rất tốt.”
Vệ Lăng Dương nhìn Từ Gia ngồi trên băng ghế, ngước đầu bình tĩnh nhìn trời đêm đen kịt, giọng điệu tuy bình thản, nhưng trên người lại toát lên cảm giác tịch mịch lẫn bất lực khôn kể, hơi giống với tình trạng sau khi ba mẹ vừa ly hôn ngày trước, không cần đoán cũng biết Từ Gia nhất định không thoải mái như những gì cậu nói.
Tuy công việc ba hắn cũng bộn bề, mọi việc trong nhà đều do mẹ hắn lo toan, nhưng bất kể thời thơ ấu hay hiện tại, gia đình Vệ Lăng Dương vẫn khá là hạnh phúc, cho nên hắn không có cách nào có cùng cảm nhận với Từ Gia.