Ký Ức Đẹp Nhất - Chương 18: Sau này có tôi bảo kê cậu
Trại nuôi vịt nông gia của nhà chú Vệ Lăng Dương nằm gần ngoại ô, đi xe mất hơn nửa tiếng, Vệ Lăng Dương chơi ở nơi này từ nhỏ, vô cùng quen thuộc mà dẫn Từ Gia quá giang xe.
Bình thường hắn toàn đi với Chu Tử Dao, lần đầu tiên dắt Từ Gia theo, tới nơi, chú hắn – Vệ Trọng Thu nhướn mày nhìn Từ Gia, rồi dòm về phía Vệ Lăng Dương:
“Dương Dương có bạn mới à?”
“Đúng ạ.” Vệ Lăng Dương hất cằm đầy tự hào, sau đó nói với Từ Gia, “Gia Gia, đây là chú của tôi.”
“Chào chú ạ, con là Từ Gia.” Từ Gia lễ phép chào hỏi Vệ Trọng Thu, “Làm phiền chú rồi.”
“Không phiền.” Vệ Trọng Thu cười nói, “Dương Dương thường xuyên tới đây chơi, con đừng khách sáo.”
“Cá chạch với mấy loại cá khác nhà chú tôi nhiều lắm, chúng mình tha hồ mà bắt.” Vệ Lăng Dương xen mồm.
“Thằng nhóc thối, té ra con dẫn người tới bắt sạch cá ư?” Vệ Trọng Thu dở khóc dở cười.
“Không đâu ạ.” Từ Gia nghe thế vội vàng xua tay, hơi lúng túng, “Cậu ấy dẫn con tới xem thôi ạ.”
“Mang cậu tới bắt cá mà.” Vệ Lăng Dương nói như lẽ đương nhiên, sao đó nghiêm trang răn dạy Vệ Trọng Thu: “Chú à, chú đừng có nhỏ mọn vậy chứ.”
Vệ Trọng Thu: “……” Thằng nhóc thối, bắt cá của chú nhiều như thế còn dám nói chú nhỏ mọn.
Vệ Trọng Thu dẫn hai đứa ra hồ, chuẩn bị cần câu và lưới cá cho hai đứa. Giữa hồ có một cây cầu gỗ bắt ngang, giữa cầu dựng một mái đình tránh nắng, Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia ngồi câu cá ở đó.
Riêng Vệ Lăng Dương thì thích trực tiếp xuống nước bắt cá, có điều đây là lần đầu Từ Gia tới đây, hắn dạy người ta thử dùng cần câu trước. Nhưng câu chưa được mười phút, hắn bắt đầu buồn bực khó chịu, mông cọ mấy lần, nhích tới cạnh Từ Gia, dùng vai huých cậu một cái:
“Chúng mình tâm sự xíu đi.”
“Suỵt.” Từ Gia dựng ngón tay bên miệng, thở dài, “Tôi nghe nói câu cá không được nói chuyện, bằng không sẽ hù cá chạy hết.”
“Hả? Ai nói.” Vệ Lăng Dương khó hiểu hỏi, trước kia hắn với chú mình câu cá tán gẫu vui lắm, sau cùng còn câu được không ít cá nữa đó.
“Trong sách nói.”
“Trong sách là ai vậy?”
“……”
Vệ Lăng Dương thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục hỏi:
“Ai vậy?”
Từ Gia vốn tưởng hắn lại chọc mình, quay đầu nhìn mới phát hiện hắn thật sự không hiểu, lại giải thích:
“Là sách giáo khoa.”
“Ồ, trong sách à.” Vệ Lăng Dương bừng tỉnh, Từ Gia nói chuyện mang giọng Nam, nhất thời hắn không phản ứng kịp, nghe xong liền khoát tay, “Cậu yên tâm, cá nhà chú tôi ngu lắm, dọa không chạy đâu.”
Vệ Trọng Thu đem đồ uống tới cho hai đứa đúng lúc nghe được câu đó, y ngừng bước, nghĩ bụng may là nhóc thối này còn nhỏ, nếu không dựa theo tính cách của hắn, coi chừng lại hộc thêm câu “Bị chú tôi nuôi ngu đó.”