Ký Ức Đẹp Nhất - Chương 12: Chênh lệch giữa hạng nhất và hạng ba mươi bảy
Chớp mắt, Từ Gia đã chuyển đến tiểu học trung tâm thành phố được mấy tuần, dần dần quen với cuộc sống nhà trường.
Sáng thứ hai, cô Chu tiến hành kiểm tra ngữ văn, hôm sau lúc phát bài thi, thành tích Từ Gia đứng nhất lớp, trở thành người chuyển trường lần đầu tiên kéo Lục Đình Xuyên vẫn luôn xếp vị trí thứ nhất xuống.
Lúc cô Chu đọc tên Từ Gia đứng nhất, không ít tiếng nói vang lên trong lớp, hiển nhiên đều không ngờ học sinh mới chuyển tới này lợi hại đến vậy.
Từ Gia không phản ứng nhiều đối với những lời tán thưởng này, bình tĩnh nhận bài thi trong tay giáo viên, trở lại chỗ mình, lúc đi ngang qua chỗ Lục Đình Xuyên, đối phương lặng lẽ giơ ngón cái với cậu.
Tan học buổi sáng cùng ngày, Từ Gia, Vệ Lăng Dương cùng với Chu Tử Dao ba người hướng về cổng trường, dọc đường Chu Tử Dao luôn miệng cảm thán: “Gia Gia cậu lợi hại quá đi, hạng nhất luôn đó! Sao cậu làm được thế?”
“Nghiêm túc học tập, hết giờ thì ôn tập.” Từ Gia trả lời, dù là cuộc sống trước kia hay hiện tại, cậu quan trọng nhất vẫn là học tập, hiện giờ có ông Khương từ sáng đến tối giúp cậu ôn tập và giảng bài, cậu tiến bộ rất nhiều.
“… Tớ vẫn nên quên đi vậy.” Chu Tử Dao vừa nghe đã cảm thấy đau đầu, nó vẫn luôn thích vào lớp mơ mộng, sau tiết đi chơi, vậy nên đổi đề tài, “Gia Gia, mỗi ngày tan học cậu làm gì thế? Có xem hoạt hình không?”
“Làm bài tập.”
“……”
Vệ Lăng Dương đứng cạnh nghe hai người nói, khóe mắt liếc sang Từ Gia, lành lạnh xen một câu:
“Ngày ngày đọc sách, cậu thật nhàm chán.”
Từ Gia nghe thế bèn ngừng bước ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao hả, bộ tôi nói sai à?” Vệ Lăng Dương cũng dừng lại, cho rằng cậu sắp giận, không hiểu sao trong lòng hơi ảo não, cảm thấy vừa rồi không nên miệng tiện, đang định cứu vớt thì chợt nghe Từ Gia bảo:
“Không nói sai, cho nên tôi hạng nhất, còn cậu hạng ba mươi bảy.”
Vệ Lăng Dương: “……”
Từ Gia nói xong liền không để ý hắn nữa, bước nhanh về phía cổng trường, không muốn để bà Khương đợi lâu.
Bình thường bà Khương sẽ đứng chờ Từ Gia ngay cổng trường trước khi tan học, hôm nay vậy mà không thấy người đâu, Từ Gia tìm quanh cổng một lúc, thấy là lạ, chợt nghe Vệ Lăng Dương ở phía sau gọi “Ba ơi”, sau đó chạy sượt qua vai cậu, nhào tới người đàn ông cao lớn trước mặt.
Vóc dáng Vệ Lăng Dương cao hơn so với bạn cùng lứa, thế nhưng Từ Gia lại thấy người đàn ông cao cao kia nhẹ nhàng dùng một tay ôm hắn, nâng hắn từ dưới nách ước lượng mấy bận.
“Woa, là chú Vệ kìa!” Chu Tử Dao ở bên cạnh nói, “Chú là ba của Dương Dương đó.”
Ba của Vệ Lăng Dương ư?
Từ Gia nhìn hai người cách đó không xa, thấy người đàn ông nâng cao Vệ Lăng Dương, rồi lại đặt hắn xuống, cười lớn xoa đầu hắn, mà mình lại nghe được rõ ràng tiếng cười cực kỳ vui vẻ của Vệ Lăng Dương.