Kỷ Đại Trào: [Tiền Truyện] Aftermath - Chapter 1: Khi mọi thứ bắt đầu
(Bốn năm trước)
Ngày hôm ấy, mọi thứ trông u ám một cách khác thường.
Ngoài khung cửa là bầu trời xám xịt như không còn tia nắng, bầu không khí ngộp ngạt khó thở như hàng trăm tấn chất đốt vẫn còn cháy trước mặt, mọi âm thanh xung quanh đều bị méo mó, chúng rít lên như tiếng ai oán thảm thương cho những thứ kinh hoàng chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Ở bên ngoài căn phòng này…
Những người lớn đang nói chuyện.
“Phải giờ gặp được thằng nhỏ là hay rồi”-Một người đàn ông cất lời
Đó là viên cảnh sát.
“Tôi cũng ước như anh vậy. Từ hôm qua đến giờ, nó chẳng giao tiếp được với ai cả”-Ba Nhân nói
“Mọi thứ quá bất ngờ…”
Ông lắc đầu buồn bã. Chẳng ai dám tin nổi nó đã xảy ra.
“Tôi biết được là hôm đó thằng nhỏ cầm theo máy quay phải không?”-Người cảnh sát tiếp tục
“Thằng bé cầm theo mọi lúc mọi nơi, nhưng không phải lúc nào nó cũng xài”-Mẹ Nhân nói
“Nó nhất quyết không cho ai đụng đến. Nhưng tôi không nghĩ nó bắt được thứ gì”
Lúc này, ông ta ngồi im lặng nhìn tờ lời khai một hồi, rồi đứng dậy kết thúc cuộc trò chuyện. Ông ra khỏi cửa, đội lên chiếc mũ dày cộm để chống lại cái năng chang chang bên ngoài, chuẩn bị rời đi để nộp bảng báo cáo của mình.
Thì bỗng dưng, từ đằng sau…
“Xin anh…hãy đòi lại công bằng cho gia đình con bé”
Ba của Nhân đứng trước hiên cửa, ông cất lên giọng nói trầm lặng như chính cảm giác bất lực trong mình. Như một cơn miễn cưỡng, một sự an ủi nhất thời dẫu cho việc điều tra mù mịt, trước lời khẩn cầu ấy, người cảnh sát quay mặt lại đưa tay lên vành mũ gật đầu về ông.
“Chúng tôi sẽ cố hết sức!”
***
(Tiếng gõ cửa)
“Nhân ơi!”
“Con có nghe không?”
Ba của Nhân đứng trước cửa gọi. Nhưng Nhân khóa kín cửa lại không cho ai vào, cậu không trả lời, cậu chỉ ngồi ở một góc, úp mặt xuống.
“Ba…Ba muốn thông báo một chuyện”
Ông đứng đó một lúc nghĩ ngợi, trước khi lấy đủ can đảm để nói tiếp với Nhân.
“Đám tang…sẽ tổ chức vào sáng mai”
“Con không nhất thiết phải đi theo, nhưng nếu con đổi ý thì…hãy nói ba mẹ một tiếng”
Ông chờ đợi một lời phản hồi, nhưng tất cả những gì ông nhận lại, là một sự tĩnh lặng.
“Vậy…được rồi…”-Ông nói
“Ba để đồ ăn trước cửa, nay mẹ nấu ngon lắm đó”
“Nhớ ăn nhé”
…
Ông rời đi với một tâm trạng nặng nề. Hai vợ chồng chỉ biết nhìn nhau trong vô vọng.
Cả buổi sáng hôm sau, Nhân ở nhà một mình, vẫn ngồi ở góc nhà ấy nhiều tiếng liền úp mặt xuống. Nhưng trong đầu cậu, dường như có thứ gì thay đổi. Cậu cứ liên tục nghĩ đến một thứ…