Không Để Em Rời Xa ( Full ) - c10. ác mộng trong đêm
Nơi bệnh viện rộng lớn, trên hành lang bệnh viện…Tần Lam đưa đôi tay run rẩy bấm nhanh thang máy , nhưng cô không thể chờ đợi được nữa, cửa thang máy vẫn không mở ra, cô chạy nhanh bằng cầu thang bộ..Hớt hải, cả người đều là mồ hôi, cả chiếc áo sơ mi cũ kĩ, cũng đã ướt đẫm, chống hai tay lên đầu gối thở hỗn hển..vịnh chặt cầu thang, cố gắng từng bước cũng đã lên tầng thứ tám….Ai qua ngang cũng quay đầu nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô…Nhưng lúc này cô không hề quan tâm, cô chạy nhanh vào phòng bệnh, đẩy mạnh cửa ra, nhưng khung cảnh trước mắt, làm bước chân cô như đổ chì…một người nằm trên giường , lúc này khăn trắng đã phủ qua đầu…hai bên còn có bác sĩ và y tá,họ nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại…Vậy là cô đã đến trễ..tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy. Tại sao? Đây là người thân duy nhất trên cuộc đời này của cô…là người yêu thương cô nhất, lại rời bỏ cô đi…vậy cô phải sống làm sao? Trước khi chết, cơ hội được nhìn mặt lần cuối tại sao không cho cô…Trái tim, thể xác đều mệt mỏi, Tần Lam hai tay buông lỏng, từng bước tiến lại chiếc giường, bàn tay run rẩy cầm chiếc khăn trắng mở ra…Nhìn khuôn mặt người đang nằm yên bất động….Nỗi đau đớn không thể nói nên lời…cô nghẹn ngào bật khóc nức nở, nhào vào ôm xác người đang nằm….
-” Tại sao? Tại sao? Không chờ con…Bà ơi…Bà ơi…huhu…Tại sao lại bỏ con lại..con biết sống làm sao?…huhu…bà ơi….bà ơi”
Nghe tiếng hét của vợ..Hạ Quân Vỹ hốt hoảng ngồi dậy nhanh chóng bật đèn lên…
-” Lam…Lam..em làm sao vậy…Lam…”
-” Bà ơi…đừng bỏ con….”
Tần Lam bừng tỉnh, kèm theo đó là tiếng hét lớn, bằng giọng nức nở…Cô mở mắt lớn, nhịp tim đập nhanh, hơi thở hổn hển…
-” Lam..em nằm thấy ác mộng à?”
Trên trán vợ anh lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đỏ hoe, còn vương lại nước mắt…Tần Lam ngồi dậy đầu vùi vào ngực để cho anh ôm chặt…
-” Quân Vỹ…Quân Vỹ…”
Giống như gọi tên anh, cô mới thấy an lòng, trái tim mới yên ổn..
Hạ Quân Vỹ còn cảm nhận cơ thể đang run mạnh của cô..Anh xoa nhẹ lưng cô, cất giọng ngọt ngào, dỗ dành…
-” Anh đây…anh đây…không sao rồi…em đừng sợ….đừng sợ”
Hai người ôm nhau một lúc,cảm nhận cơ thể cô không còn run nữa, nhịp thở cũng dần ổn định..anh yêu thương hôn lên tóc cô..
-” Chờ anh một chút”
Tần Lam nhìn anh gật đầu..Hạ Quân Vỹ xuống giường đi nhanh vào phòng tắm, sau một lúc Tần Lam thấy anh đi ra, trên tay còn cầm một chậu nước ấm..Anh để chậu lên tủ còn mình ngồi ở mép giường, vắt khô khăn, tỉ mỉ lau mặt cho cô..Cảm giác ấm ấm làm cô thấy dễ chịu, mọi giác quan như được thất tỉnh, Tần Lam nhắm hờ mi mắt,hưởng thụ sự chăm sóc của anh…Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh rót một ly nước ấm cho cô uống…Rồi mới nhẹ nhàng ôm cô nằm xuống, nhưng vẫn để đèn vì anh biết bóng tối sẽ làm tâm lí con người không ổn định nhất là cô trong lúc này…Bàn tay anh mơn trớn tấm lưng mịn màng của cô…nhưng anh không lên tiếng, anh không muốn nhắc lại vì sợ làm cô lại kích động..