Khi Anh Bắt Đầu Mất Em - Chương 5
Vào ngày thứ tư của kỳ nghỉ Quốc khánh, Chu Y Y cuối cùng cũng đồng ý đi xem mắt.
Mặc dù là bị ép buộc.
Mấy ngày nghỉ lễ này, Ngô Tú Trân dường như mỗi ngày đều lẩm bẩm cùng một chuyện, lúc ăn cơm nói, trước khi đi ngủ nói, thậm chí chơi mạt chược sờ bài cũng phải cằn nhằn vài câu, tất cả thời gian rảnh rỗi của bà đều đang quan tâm đến hôn nhân đại sự của cô.
Chu Y Y biết, nếu như lần này cô không đồng ý đi xem mắt, chắc chắn lần sau về nhà, Ngô Tú Trân ngay cả cửa cũng không cho cô vào.
Ngô Tú Trân luôn luôn là một người chú ý đến hiệu suất, Chu Y Y chân trước vừa đồng ý đi xem mắt, chân sau bà đã sắp xếp rõ ràng ba yếu tố: thời gian, địa điểm và nhân vật.
So với phỏng vấn xin việc còn nhanh gọn hơn, năm đối tượng xem mắt, buổi sáng một người, buổi chiều một người, vài người người thậm chí còn không nhớ rõ tên của đối phương, chỉ đi một chuyến, ngồi ở quán cà phê một hồi, vội vàng thêm Wechat, liền ai về nhà nấy.
Lần đầu tiên xem mắt cô còn có chút khẩn trương cùng câu nệ, mấy lần sau cô đã trở nên chết lặng, cảm thấy bản thân như một món hàng bày trên kệ chờ được chọn, chờ đợi chọn, như cá trong Đại Nhuận Phát chờ làm thịt, vô luận nhắm mắt hay không, đều không có bất kỳ đường lui nào.
Ánh mắt muôn vẻ đánh giá trên người cô, đối với công việc, gia cảnh, trình độ học vấn của cô, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, lời nói tuy không thẳng thắn, nhưng cả hai đều hiểu trong lời nói đối phương có ý gì.
Chu Y Y biết điều kiện của mình bình thường, vốn không ôm hy vọng gì, cô đáp ứng ra xem mắt chỉ là muốn cho Ngô Tú Trân một lời giải thích, hoàn thành nhiệm vụ coi như xong.
Ngày hôm sau buổi xem mắt, Ngô Tú Trân đại khái cũng nhìn ra một chút manh mối, ở trên bàn ăn kẹp súng mang gậy: “Làm gì có người đi xem mắt với vẻ mặt như con hả? Là người đều bị con dọa chạy mất, nhiều thanh niên như vậy, mẹ cũng không tin không có ai để ý tới con!”
Chu Y Y không có phản ứng gì, gắp một cọng rau xanh vào bát.
“Điều kiện này của con, người khác chướng mắt là rất bình thường.”
“Không phải người khác chướng mắt con, là con đến người ta cũng không thèm nhìn.” Ngô Tú Trân tức giận, đem đũa gập xuống, “Mẹ nói cho con biết, con đừng có kén cá chọn canh, làm gì có nhiều người ưu tú như Tiết Bùi, nếu thật sự có, đều là nhân trung long phượng, vạn dặm chọn một, điều kiện này của chúng ta không xứng với người ta, con đừng có đem điều kiện này của Tiết Bùi đi chọn, mười dặm tám hương đánh đèn lồng cũng tìm không được. ”
Lại đến nữa.
Chu Y Y xoa xoa mi tâm, có chút không kiên nhẫn.
“Nếu không phải con mắt cao hơn đầu, đại học không thèm yêu đương, lúc ấy đứa nhỏ kia tốt biết bao, năm mới còn chạy đến nhà thăm chúng ta, liền nói người ta không được.”
Chu Y Y trầm mặc một lúc lâu: “Chuyện này đã qua bao lâu rồi? ”
“Được rồi, tôi không đề cập tới nữa, cô thích thế nào thì thế ấy đi, đoạn thời gian trước em trai và ba con mỗi ngày đều nơi nơi hỏi thăm đối tượng thích hợp với con, ngay cả thân thích không quen cũng hỏi một lần, tổng cộng chọn được mấy người như vậy, cô không thèm thì thôi…”
Những lời này Chu Y Y nghe nhiều đến mức lỗi tai sắp thành kén, cô nhanh chóng ăn cơm xong vội về thư phòng, đóng cửa đọc sách.
Mặc dù đôi mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng nước mắt không thể ngừng chảy xuống.
Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn như vậy.
Cô đã từng mười sáu tuổi, ngây thơ nghĩ rằng mười năm sau mình nhất định sẽ trở thành một người lấp lánh, sự nghiệp thành công, kết hôn với tình yêu, thực tế là mười năm sau, cô, không có gì thành công, bị buộc phải xem mắt, bị xã hội đẩy về phía trước, ngay cả đầu cũng không thể quay trở lại.
Chạng vạng, Tiết Bùi đến tìm cô.
Anh xách theo một cái hộp nhung màu đen đứng ở cửa, thấy cô mở cửa liền xách cái hộp nháy mắt với cô, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười, trên khuôn mặt anh tuấn nhu hòa hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, cô nhớ tới khi còn bé bị Ngô Tú Trân nhốt ở nhà làm bài tập, viết không xong không thể ra ngoài, nhưng cô thật sự không muốn, đành phải vụng trộm gọi điện thoại cho Tiết Bùi, bảo anh mang đồ ăn vặt tới cho cô, mỗi lần Tiết Bùi thành công tránh né ánh mắt của phụ huynh đưa cho cô “vật tư”, mặt anh lại có biểu tình đắc ý trêu tức này.
“Sao lại ngây người rồi?” Tiết Bùi nụ cười treo nơi khoé môi, thấy cô không đưa tay lấy, tiện tay đặt ở trên mặt bàn, “Cậu lần trước không phải nói muốn ăn đồ ngọt của nhà này sao, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, thuận đường mua chút. ”
Chu Y Y dời tầm mắt khỏi bánh ngọt.
Lúc cô nói muốn ăn đã là một tháng trước.
Một tháng, cũng đủ phát sinh rất nhiều chuyện, dù sao từ thích đến chán ghét, cũng chỉ là trong nháy mắt.
Chu Y Y không nói gì, Tiết Bùi lại nghi ngờ, nhìn vỉ thuốc cảm trên mặt bàn, cầm lên nhìn một chút, từ số lượng giảm bớt mà xem, cô chỉ uống hai viên.
“Cảm còn chưa tốt lên sao? Cậu không uống thuốc đúng giờ sao? ”
Chu Y Y từ nhỏ làm việc đã không có quan niệm thời gian, sinh bệnh uống thuốc đều có thể ăn một bữa quên một bữa, nếu không tốt lên, anh cũng chỉ có thể mỗi ngày sau bữa cơm lại nhắc nhở cô uống thuốc.
“Đã tốt rồi, là hai ngày trước để ở đó.”
Chu Y Y đi qua bỏ thuốc trở lại ngăn kéo.
“Vậy sao trông cậu lại mệt mỏi thế?”
“Vừa mới tỉnh ngủ, không có tinh thần.”
Chu Y Y tìm một cái cớ, quay lưng về phía anh, ngồi trên sô pha đọc sách, trang sách dày đặc chữ, cô căn bản không nhìn được chữ nào.
“Chỉ biết ngủ.”
Tiết Bùi nhẹ giọng cười cười, đi thẳng đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Dưới ánh đèn mờ mịt, anh vừa vặn nhìn thấy gương mặt nghiêng của cô, có lẽ hôm nay cô trang điểm, lông mày kẻ rất mảnh, bên tai phải đeo một đôi hoa tai màu đỏ. Anh nhớ đôi boa tai này là khi đại học, anh đi Bỉ thi đấu, dùng tiền thưởng thi đấu mua cho cô, chủ tiệm nói đây là ruby nên giá mới đắt như vậy, anh không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy rất đẹp mắt, rất thích hợp với cô, liền dùng số tiền thưởng kia mua lại.
Anh nhớ rõ lúc ấy Chu Y Y nhận được lễ vật thì rất cao hứng, lập tức đến trước gương đeo thử lên, nhưng khi nghe được đây là dùng tiền thưởng của anh lại cảm thấy đáng tiếc, thu lại nụ cười.
“Tiền thưởng có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, cậu chỉ mua cái này?” Cô ấy dừng lại nói chuyện.
“Có gì không được sao?”
Tiết Bùi không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy, theo anh thấy, chỉ cần cô thích, số tiền thưởng này sử dụng rất có ý nghĩa.
Chu Y Y không nghe lời anh, lại lẩm bẩm, cẩn thận đặt bông tai trở lại trong hộp trang sức.
“Vậy tớ sẽ bảo quản tốt, về sau chỉ có ở những tình huống quan trog mới lấy ra dùng.”
Anh nhớ lần trước Chu Y Y đeo đôi bông tai này là vào sinh nhật năm ngoái.
Tiết Bùi hồi phục tinh thần từ trong hồi ức, hỏi cô: “Hôm nay cậu ra ngoài à? ”
“Ừm.”
“Đi đâu vậy, ban nãy khi tôi đến, A Đình nói cậu sáng sớm đã ra ngoài.”
Chu Y Y do dự hai giây, tầm mắt nhìn về phía quyển sách dần dần mất đi, vốn định lừa gạt cho qua, sau đó lại cảm thấy không cần thiết.
“Tớ đi xem mắt, buổi chiều mới trở về.”
Từ “xem mắt” này làm Tiết Bùi ngẩn người, ý cười trên mặt dần dần phai nhạt, cũng không biết có phải là vì quá mức ngoài ý muốn hay không.
“Chuyện trọng yếu như vậy, sao lại không nghe cậu nhắc tới?”
“Cũng không có gì…đáng nói. ”
Chu Y Y đem quyển sách kia để lại mặt bàn, lúc quay đầu, bông tai hồng bảo thạch bên tai nhẹ nhàng lắc lư, Tiết Bùi nhìn chằm chằm nơi đấy thất thần kia một lát, đột nhiên đưa tay vuốt ve vành tai nàng, ngón tay xoay quanh bông tai, giống như là đang nhìn bông tai, lại giống như đang nhìn cô.
Khoảng cách như vậy thật sự quá gần, cô có thể cảm giác được hơi thở của Tiết Bùi phả vào cổ cô, Chu Y Y lui về phía sau trốn tránh sự đụng chạm của anh.
“Đừng nhúc nhích.” Tiết Bùi nhỏ giọng nói, tiếp tục động tác trên tay, “Miễn lại làm đau bản thân. ”
Chu Y Y cả người căng thẳng, lòng bàn tay nắm chặt gối ôm.
Tiết Bùi vẫn đang tập trung vào động tác trên tay mình, gần lỗ tai Chu Y Y có một cục u to sưng đỏ lên, anh lo lắng sẽ gây viêm nhiễm liền giúp cô tháo hoa tai xuống, không để ý đến vẻ mặt Chu Y Y đã trở nên mất tự nhiên.
Chờ anh tháo hoa tai xuống, Chu Y Y nhẹ giọng cảm ơn anh.
“Gần đây sao cậu lại thích nói lời cảm ơn với tôi vậy?” Tiết Bùi nhíu mày, sau đó lại nói, “Nhưng mà chuyện này cậu quả thật không đúng.”
Chu Y Y không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Khoé môi Tiết Bùi lộ ra độ cong đẹp mắt, giọng điệu như trêu như đùa.
“Làm sao có thể đeo hoa tai tôi tặng đi xem mắt chứ?”
Dễ làm cho người ta hiểu lầm như vậy, Chu Y Y từ lâu đã không coi là thật.
Trước kia một câu vô tâm của anh có thể làm cho cô từ thiên đường đến địa ngục, một hành động lơ đãng của anh, có thể khiến cô lo được lo mất, mất ngủ cả đêm. Anh luôn nắm trong tay cảm xúc của cô, tất cả niềm vui và sự mất mát của cô đều là do anh mà ra, mà người khiến cô mất mát không ý thức được mình đã làm gì.
Tiết Bùi tựa hồ thật sự là đang nói đùa, bởi vì anh không chút để ý bổ sung nửa câu sau.
“Lần sau nếu có chuyện này, cậu hẳn là nên dẫn tôi đi cùng.”
Chu Y Y thản nhiên trong dự liệu, cười đáp: “Được. ”
Tiết Bùi cầm lấy quyển “Tuyết Quốc” đặt trên sô pha, lật mấy trang, lơ đãng hỏi: “Thế nào, có thuận lợi hay không? ”
Chu Y Y biết anh hỏi chuyện xem mắt, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện mà cô cảm thấy rất thú vị, nhất thời muốn tâm sự.
“Hai ngày nay xem mắt ba lần, còn rất có thu hoạch. Kỳ thật có một người đối với tôi xem như có hảo cảm, tôi vừa mới ngồi xuống, còn chưa mở miệng, anh ấy liền hỏi tôi có chấp nhận hôn nhân chớp nhoáng hay không, nói hiện tại mẹ anh ấy đang bị bệnh cần một người trông coi, tốt nhất trong tháng này có thể nhận lĩnh giấy chứng hôn, tháng sau lại bày rượu, lễ vật anh ấy đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu tôi qua. ”
Chu Y Y nói xong cũng nhịn không được bật cười.
Đây là đang tìm vợ hay bạn tìm một người chăm sóc miễn phí?
Tiết Bùi không bị lời nói của cô chọc cười, ngược lại lông mày nhíu càng sâu: “Nếu như không gặp được người thích, không nên vội vàng quyết định, nếu như ngươi không muốn đi xem mắt, tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với dì.”
Chu Y Y theo bản năng hỏi ngược lại: “Nhất định phải thích sao? ”
Tiết Bùi ngẩn người, không hiểu ý tứ của cô.
Chu Y Y hướng Tiết Bùi cười, nụ cười kia có chút ảm đạm.
Cô hỏi anh: “Cậu vì thích nên mới kết hôn?”
Tiết Bùi nói: “Đương nhiên.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Tiết Bùi, Chu Y Y không khỏi cảm thấy xót xa, sau khi dạ dày lật sông đảo hải một hồi, cô mở miệng: “Không phải ai cũng có thể may mắn như cậu. ”
Tiết Bùi dừng lại hai giây, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, chậm rãi nói: “Y Y, cậu sẽ là người may mắn đó.”
Cậu chắc chắn sẽ gặp được người cậu thích, nhưng người đó không phải là tôi