Khi Anh Bắt Đầu Mất Em - Chương 2
Cuối cùng, vẫn là Tiết Bùi giúp cô đem hành lý xuống lầu.
Trong túi du lịch kia chứa không ít đồ đạc, bản thân Tiết Bùi xách lên còn có chút khó khăn, có thể tưởng tượng được, nếu để cho một mình cô dọn thì sẽ mệt thành cái dạng gì.
Hành lang đen kịt, an tĩnh đến mức quỷ dị, ngoại trừ tiếng bước chân ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào. Tiết Bùi đi ở phía trước, Chu Y Y nhắm mắt theo sau anh, dùng flash trên điện thoại soi đường cho anh.
Đi tới lầu năm, Chu Y Y nhìn bóng lưng Tiết Bùi, do dự vài giây, vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Có nặng lắ không? Hay là tôi xách phụ cậu một chút. ”
“Không cần.”
Tiết Bùi cự tuyệt dứt khoát, trong bóng tối thanh âm từ tính của anh bị phóng đại vô số lần, khàn khàn mà trầm thấp.
Chu Y Y đành phải trầm mặc đi theo sau lưng anh.
Một lát sau, Tiết Bùi cúi đầu nhìn túi du lịch màu đen kia, hỏi cô: “Bên trong chứa cái gì mà sao cậu mang nhiều đồ như vậy về thế? ”
“Một ít quà tặng mà thôi, mua cho ba mẹ, còn có em trai tôi, tháng trước thằng bé bảo tôi mua giúp nó một đôi giày thể thao mới, tôi đã hứa với nếu thằng bé lọt vào top 10 kì thi hàng tháng sẽ mua cho nó, ai ngờ tên nhóc ấy vậy mà thật đúng là thi được.”
Đôi giày kia có giá hơn sáu trăm tệ, lúc Chu Y Y đặt hàng, thịt đau đến không chịu nổi, bản thân cô còn chưa nỡ mua giày đắt tiền như vậy để mang đâu.
Tiết Bùi cười cười, nói: “Xem ra A Đình rất biết tranh giành. ”
“Là tôi đánh giá thấp nó, lần sau ít nhất phải để cho nó lọt vào top 3 mới dám hứa hẹn kiểu này.”
Tiết Bùi nhếch khóe miệng, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên anh dừng lại ở giữa hành lang, xoay người, khàn giọng hỏi cô: “Vậy, cậu có mua cho tôi không? ”
“Cái gì?” Chu Y Y nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.
“Có quà tặng mua cho tôi không?”
Trong bóng tối, ánh mắt anh ngược lại rất sáng, Chu Y Y không phân biệt được trong ánh mắt kia rốt cuộc là chờ mong hay là giễu cợt.
Cô ngẩn người, lắc đầu: “Không có. ”
“Ừm.”
Tiết Bùi gật gật đầu, xoay người, không nói gì nữa.
Trở lại xe, Chu Y Y rất tự giác ngồi ở hàng ghế sau, Giang San Văn ở ghế lái phụ đang nhìn vào gương tô lại son môi, thấy cô lên xe, cong khóe miệng cười với cô coi như chào hỏi.
Chu Y Y vừa ngồi xuống, Chu Thiến liền nháy mắt với cô, ý bảo cô xem điện thoại di động.
Chu Thiến đã gửi cho cô một tin nhắn wechat.
Chu: 【 Ngồi trên chiếc xe này làm cho tôi lo lắng không dám mở miệng luôn. 】
Chu Y Ybuồn cười, trả lời tin nhắn WeChat.
【 Sao vậy? 】
Chu: 【 Cậu nói xem hai đứa cặn bã chúng ta thế nhưng lại ngồi cùng hai trạng nguyên đại học, đây tuyệt đối là khoảnh khắc nổi bật trong đời tớ. 】
Tiết Bùi là trạng nguyên khoa học kỹ thuật của tỉnh bọn họ, Giang San Văn là trạng nguyên khoa tiếng Anh thành phố, hai người bọn họ tuy rằng không cùng một trường học, nhưng học sinh của hai trường này, cơ hồ không ai không biết bọn họ. Mặc dù tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tên của họ vẫn thường xuyên treo bên miệng của giáo viên trường học, truyền miệng giống như một tấm gương sống.
Nghe Chu Thiến nói như vậy, Chu Y Y bỗng nhiên hiểu được sự khẩn trương cùng bất lực của cô ấy, cô ngẩng đầu nhìn Tiết Bùi ở ghế lái, bóng lưng này chậm rãi chồng lên với tấm lưng của anh thời niên thiếu.
Bây giờ anh đã đổi sang mặc âu phục giày da, khi đó, anh vẫn còn mặc đồng phục học sinh của trường trung học Đồng Thành số 1, mỗi ngày tan học đều đến cửa phòng học chờ cô tan học rồi cùng nhau về nhà, anh luôn đứng ở cửa phòng học vẫy tay chào cô, nói với cô: “Y Y, về nhà thôi. ”
Mặt mày thiếu niên sạch sẽ, khóe miệng mang theo nụ cười, gió Đồng Thành thổi phồng đồng phục của anh, giống như là một giấc mộng không thể nắm bắt thời niên thiếu.
Mọi thứ đã được định sẵn là một giấc mộng.
Chu Y Y còn ngẩn người, Chu Thiến lại gửi tin nhắn tới.
Chu: 【 Không thể không nói, Tiết Bùi và Giang San Văn thật sự rất xứng đôi, quả thực chính là tuyệt phối, tuyệt xứng. 】
Lúc này Tiết Bùi xoay tay lái, xe chậm rãi chạy trên đường, Chu Y Y nhìn bóng lưng hai người ngồi trước, không khỏi lâm vào trầm mặc.
Một hồi lâu sau, cô mới trả lời tin nhắn.
【 Đúng vậy, quả thực rất xứng đôi. 】
Đường từ Bắc thành về Đồng Thành tuy không xa lắm nhưng đường cao tốc vào ngày Quốc khánh kinh khủng, gần nửa giờ trôi qua mới đi được 5 km.
Dường như lo lắng không khí trên xe nhàm chán, Chu Thiến chủ động tìm đề tài, cô ấy làm trong bộ phận bán hàng, tài ăn nói không chê vào đâu được, dù là người lạ cũng có thế truyện trò cả ngày. Rất nhanh, bầu không khí trên xe liền trở nên náo nhiệt, từ thị trường chứng khoán đến tin tức xã hội, lại từ tin tức xã hội đến công việc và cuộc sống của mỗi người, tuy rằng đại bộ phận đều là Chu Y Y và Chu Thiến đang nói, nhưng tốt xấu gì không khí không còn lúng túng như ban đầu.
Trong khi trò chuyện, Giang San Văn bỗng nhiên nhìn về phía Chu Y Y từ kính chiếu hậu, hỏi cô: “Y Y, hiện tại cậu đang làm công việc gì vậy? ”
Chu Y Y ngẩng đầu, thành thật trả lời: “Tôi đang làm nhân viên kế hoạch cho một công ty thương mại điện tử ở phía bên kia đường Hoài Bắc. ”
“Đường Hoài Bắc? Có phải công ty trang sức không?” Giang San Văn đề cập đến một doanh nghiệp nằm trong top 500.
“Không phải, tôi làm gì đủ năng lực vào một doanh nghiệp tốt như vậy.” Chu Y Y vội vàng lắc đầu, thanh âm có chút nhỏ, “Chúng tôi chỉ là một công ty vừa và nhỏ, tổng cộng khoảng mấy chục người. ”
Giang San Văn hiểu, cũng không cảm thấy có gì.
“Không có việc gì, chậm rãi cũng rất tốt.”
Nói đến đề tài này, Chu Thiến cũng nhịn không được chen vào một câu: “Công ty của các cậu ấy hơi nhỏ một chút, nhưng tiền lương cũng được, tuy rằng không thể so sánh với các cậu, bất quá so với tôi tốt hơn nhiều, hơn nữa công ty cô ấy có nhiều anh chàng lớn lên rất đẹp trai, vai rộng eo hẹp, coi như là phúc lợi đi, dù sao lần trước tôi nhìn thấy cũng rất thèm thuồng đó. ”
Nói đến nửa câu sau, Chu Thiến cười ý vị thâm trường, cô ấy cứ như vậy, lời nói bậy ra không ra hình dạng gì, Chu Y Y nghe không nổi nữa, vặn đùi cô ấy xuống bảo cô đừng nói nữa.
Tiết Bùi vốn đang chuyên tâm lái xe bỗng nhiên nhìn kính chiếu hậu, tầm mắt tập trung vào người nào đó :” Ồ, sao lại không nghe cậu nhắc tới bao giờ nhỉ? ”
Giang San Văn cũng đùa theo: “Vậy xem ra Y Y có phúc hưởng lắm ấy chứ? ”
Chu Y y giải thích rất nghiêm túc: “Bởi vì công ty của chúng tôi sản xuất đồ thể thao nên đàn ông sẽ nhiều hơn một chút.”
Giang San Văn nói: “Y Y, nếu cậu chưa có bạn trai thì để tôi giới thiệu cho nhé? Công ty chúng tôi rất nhiều đàn ông độc thân điều kiện tốt, cậu thích kiểu đàn ông thế nào, tôi sẽ giúp cậu chú ý. ”
Nghe được câu hỏi cuối cùng, Chu Y Y im lặng một lúc lâu, trả lời: “Kỳ thật không cần quá ưu tú, bình thường là được. ”
“Tôi nghe Tiết Bùi nói trước đó anh ấy cũng giới thiệu không ít bạn trai cho cậu, cậu lại không thích.” Giang San Văn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Chu Y Y, ” Đừng nói với tôi là vì họ ưu tú nên cậu từ bỏ đấy nhé?”
Chu Thiến ở một bên trêu ghẹo, vỗ vỗ ngực: “Không có việc gì, nếu Y Y không cần, có thể giới thiệu cho tôi, tôi đối với người đàn ông ưu tú từ trước đến nay luôn là người tới không cự tuyệt. ”
Giang San Văn nghiêng đầu nhìn Tiết Bùi, ý cười dần dần nồng đậm: “Được, vậy chúng ta đều thêm Wechat đi, có người thích hợp tôi liền giới thiệu cho hai người. ”
Cứ như vậy, Chu Y Y thêm Wechat của Giang San Văn.
Nhìn ảnh nền trong vòng bạn bè của Giang San Văn, tim cô như bị đâm một cái, đau đến mức nhíu mày, giống như năm xưa bị gai đâm, hiện tại đột nhiên sinh ra cảm giác đau vậy.
Ảnh nền trong vòng bạn bè của Giang San Văn là ảnh chụp chung của cô ta và Tiết Bùi.
Bọn họ đứng ở cổng trường trung học Đồng Thành số 1, trên người còn mặc đồng phục học sinh, đeo huy hiệu trường học, thời gian như đóng băng tại thời điểm bọn họ đồng thời nhìn về phía ống kính nở nụ cười.
Đây là ảnh chụp năm lớp 12.
Cô nhớ rất rõ bởi,
người chụp cho họ, là cô