Khanh Khanh Ta Ta [ Drop] - chương 2 : trong phòng ngủ
Ngôn Khanh thật sự hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ.
Cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cô cực kỳ bình thường, sáu tuổi cùng cha mẹ sang Canada, đi học từng bước một, ngoại trừ việc cô phải bỏ học giữa chừng vì bệnh nặng vào ba năm trước thì không có chuyện gì lớn xảy ra cả.
Mặc dù cô không thích Canada, quan hệ với cha mẹ cũng đạm bạc xa cách, nhưng cũng không có bất mãn gì. Sau khi khỏi bệnh, cô tự học để thi lại một lần nữa, bớt thời gian để viết ca khúc, ghi âm và phổ nhạc để kiếm thêm tiền, làm việc rất chăm chỉ.
Năm trước cha mẹ cô bị tai nạn xe cộ, cả hai đều qua đời, sau khi cô xử lý tốt hậu sự thì quay về nước định cư.
Lần này mượn cơ hội giúp An Lan ghi âm bài hát, cô không muốn đến Canada nữa, định ở lại Hải Thành để bắt đầu một cuộc sống mới khác với trước đây. Nhưng từng thứ một cứ bất ngờ mà đến.
Không nói đến việc từ một ca sĩ phía sau sân khấu trở thành người chơi của một chương trình tạp kỹ, lại còn hơn nửa đêm bắt gặp cảnh Hoắc Vân Thâm muốn nhảy sông, bị anh ta lấy oán trả ơn mà cưỡng hôn! Kể cả nằm mơ cũng đều uyển chuyển, cô chưa từng gặp giấc mơ nào có cốt truyện huyền ảo như vậy đâu!
Ngôn Khanh tức đến mức vành mắt đỏ hồng, thừa dịp Hoắc Vân Thâm nói chuyện, cô dùng sức đẩy mạnh anh ra, hung hăng chà môi.
So với cởi giày đánh anh, cô chắc chắn mình nên chạy ngay bây giờ.
Hiển nhiên là tinh thần của Hoắc Vân Thâm không bình thường, còn không biết sẽ làm ra chuyện quá khích gì nữa!
Ngôn Khanh mới vừa xoay người, Hoắc Vân Thâm đã xông lên ôm lấy cô từ phía sau, giọng anh so với vừa rồi lại càng khó khăn hơn, mang theo chút gì đó nghẹn ngào điên cuồng mà chất vấn cô: “Em đi đâu! Có phải em lại muốn bỏ anh phải không!”
Anh tựa hồ như bừng tỉnh ngẫm nghĩ, cuộc chia ly quá dài, anh thay đổi quá lớn, có lẽ Khanh Khanh không nhận ra anh.
“Khanh Khanh, Khanh Khanh, là anh,” Giọng anh so với khóc còn khó chịu hơn, bướng bỉnh mà lặp đi lặp lại, “Đừng đi, là anh!”
Trong nháy mắt Ngôn Khanh cảm thấy chóp mũi mình chua xót, anh gọi cô là gì? Khanh Khanh? Đồng âm?
Cô hoảng hốt, nhanh chóng phản ứng lại, hiện giờ cô đang bị ép buộc đúng không! Cộng thêm lời đồn đãi về Hoắc Vân Thâm cũng như tình huống đêm nay, anh đang mất khống chế, không chừng sẽ ném cô vào trong nước!
Ngôn Khanh cố gắng giãy giụa, Hoắc Vân Thâm sống chết không buông tay. Thân hình anh cao lớn, sức lực lại mạnh mẽ, muốn đưa cô lên xe. Ngôn Khanh sao có thể là đối thủ của anh, ngay kể cả muốn gọi cảnh sát cô cũng không với tới điện thoại được. Thỉnh thoảng bên cạnh có chiếc xe đi qua, tưởng người yêu cãi nhau nên cũng không giảm tốc độ.
Cô bật khóc trong tuyệt vọng, tay vung lên má Hoắc Vân Thâm, nhiệt độ nóng đến dọa người.
Có phải anh bị sốt cao khiến tinh thần bất thường! Có thể nhanh đến bệnh viện được không? Đừng chơi lưu manh ở trên đường! Có ai có thể cứu mạng cô không!
Khi khoảng cách đến cửa xe chỉ còn chưa đầy hai mét, ngay cả suy nghĩ đồng quy vu tận với anh Ngôn Khanh cũng có, thì cách đó không xa đột nhiên xuất hiện ánh sáng của đèn xe chiếu tới. Trong gió lớn, chiếc xe Maybach thuần một màu đen lao vút trên mặt cầu, rồi dừng lại đột ngột trước mặt hai người.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặt trắng như giấy lao vội xuống xe, đi nhanh về phía Hoắc Vân Thâm.
Nhưng chờ đến lúc thấy rõ người trong lòng Hoắc tổng, cái gọng kính vàng trên sống mũi anh ta thiếu chút nữa nứt ra.
Miệng động nửa ngày, anh ta mới không thể tưởng tượng được mà thốt lên một cái tên: “… Vân Khanh?! Cô còn sống?!”
Nước mắt giàn giụa trên mặt Ngôn Khanh bị đóng băng đến nỗi đông cứng lại, cô mơ hồ ý thức được mấu chốt của vấn đề, Hoắc Vân Thâm gọi cô là “Khanh Khanh”, người đàn ông này lại gọi “Vân Khanh”, là đang coi cô thành một người khác!
Cô sốt ruột giải thích: “Tôi là Ngôn Khanh! Tôi không phải họ Vân! Anh ta điên rồi, anh làm ơn hãy giúp tôi!”
Thời gian nói mấy câu, Hoắc Vân Thâm đã kéo cửa xe ra, anh cảm giác được ánh đèn chói mắt từ xung quanh nên dùng bàn tay bảo vệ đôi mắt Ngôn Khanh, con ngươi đỏ ửng nhìn qua: “Mẫn Kính, bảo bọn chúng cút.”
Mẫn Kính nuốt nước miếng, lại một lần nữa xác nhận biểu hiện hoàn toàn xa lạ của Ngôn Khanh.
Cô là Vân Khanh, nhưng lại không phải.
Tệ nhất là Thâm ca mất khống chế, không hề có lý trí, ngoài tiêm thuốc thì không ai có thể khống chế được anh.
Đầu óc Mẫn Kính xoay chuyển nhanh như bay, anh ta quyết đoán thấp giọng nói: “Mặc kệ cô là ai, trước tiên hãy khiến Hoắc tổng bình tĩnh lại đã, cô đừng phản kháng anh ấy, làm theo lời tôi.”
Ngôn Khanh sụp đổ.
Không phản kháng?!
Mẫn Kính bảo: “Cô gọi anh ấy là Vân Thâm.”
Ngôn Khanh cảm thấy quá khó khăn, cô chỉ muốn thoát ra khỏi sự khống chế của tên Diêm La Vương này, kết quả lại còn phải đi dỗ dành anh.
Nhưng Mẫn Kính thoạt nhìn bình thường hơn nhiều so với Hoắc Vân Thâm, trước mắt tạm thời cứ nghe theo đã, chẳng may có tác dụng.
Cô cắn răng, gian nan nói: “… Vân Thâm.”
Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn, động tác cướp đoạt ngừng lại, cúi đầu cuồng nhiệt mà nhìn cô.
Mẫn Kính siêu nhỏ giọng nhắc nhở: “Nói với anh ấy, cô dẫn anh ấy về nhà.”
Ngôn Khanh đối diện với Hoắc Vân Thâm, cổ họng run run: “… Vân Thâm, em đưa anh về nhà.”
Hoắc Vân Thâm giống như bị ấn mở cái công tắc vô hình nào đó, sự bướng bỉnh dần dần thu liễm lại. Anh cùng Ngôn Khanh đan chặt mười ngón tay, mặt dán trên đỉnh đầu cô, gật gật đầu, nghẹn ngào nói: “Về nhà, trong nhà anh đã dọn dẹp rất sạch sẽ, chờ em trở về.”
Ba phút sau, Ngôn Khanh mơ màng hồ đồ bị đẩy mạnh vào chiếc Maybach, chậm chạp phản ứng lại.
Đỉnh đầu cô ướt lạnh…
Hoắc Vân Thâm vừa mới khóc.