|Kc|Phần Iii|12Cs|Abo| L.U.S.T The Series - Cộng hưởng - 4
Cộng hưởng – Chương 4. Xin đừng cự tuyệt em.
Chiều tối, Shinji nhận được cuộc gọi của Ushio.
_ Xin chào? Có chuyện gì vậy?
[Shinji, anh đã nhận được thiệp của Jemini chưa?]
_ Nhận rồi.
[Cảm ơn anh, em đã hoàn tất mấy tài liệu bên đối tác gửi qua, chốc nữa email sẽ gửi đến cho anh, anh có thể dịch lại rồi gửi về Nhật Bản được không.]
_ Còn gì nữa không? Anh duyệt xong hồ sơ của nhân viên mới rồi.
[Ừm…không, em nghĩ vậy, báo cáo tháng anh đã nhờ thư kí Diệp thu lại chưa?]
_ Đã thu.
[Có tổng cộng bao nhiêu?]
_ Tầm hai mươi tám quyển, cộng thêm báo cáo thu chi của tháng này, và giấy báo lương phòng tài vụ gửi nữa. Nếu em cần a-
[Được rồi, em sẽ lo mấy việc đó.]
Đứa nhỏ ngốc này, lại ôm hết việc về mình rồi.
_ Em đang ở Bắc Kinh à?
[Vâng, em vừa họp xong, có gì không ạ?] – Ushio vuốt tóc, cố giấu đi vẻ mệt mỏi.
Sáu tiếng đồng hồ liên tục phải di chuyển qua lại ở thành phố Bắc Kinh thật sự có chút mệt.
_ Có cần anh giúp không?
[Không, em làm được.]
_ Ushio, đừng ôm việc vào người như vậy.
[…anh là đang quan tâm em à?]
_ Tất nhiên, người trong nhà với nhau-
[Shinji, em yêu anh.]
Shinohara Ushio ngắt lời anh.
Khoảng không rơi vào trầm lặng.
_ …Về sớm nhé.
[Em biết rồi.]
Cúp máy, Shinji gục mặt xuống bàn.
Phải làm sao mới tốt?
Nên chấp nhận em ấy, để rồi sống trong kì thị khinh bỉ, hay là cứ tiếp tục cự tuyệt, rồi dày vò bản thân?
Bối rối chết đi được.
Mười hai năm qua lúc nào cũng chỉ có bóng hình Alpha ấy trong lòng, thậm chí còn từ chối rất nhiều lời tỏ tình, bởi vì trái tim đã sớm trao trọn về đứa nhỏ kia.
Kể từ lúc Alpha nọ trưởng thành, lộ ra nét nam tính mạnh mẽ, Shinji biết, cả đời này sẽ không thể có Tsugai được nữa.
Yêu đến chết đi sống lại, vì yêu mà dày vò đến tê tâm liệt phế, vậy mà vẫn mù quáng yêu.
*************************************
Buổi tối, Shinji tắm xong lại theo thói quen ra ban công hóng mát.
Anh tựa đầu vào ban công kim loại lạnh ngắt, gió cuối thu thổi ào ào, lướt qua từng kẽ tóc, buốt cả dây thần kinh.
Nhìn về vô định, không rõ là nên nhìn về nào.
Lúc nhỏ, Lão đại từng nói, mỗi con người sinh ra là một mũi tên, nhưng nếu mũi tên kia không biết hướng về đâu sẽ không có ai muốn dùng nó nữa, vì chung quy nó đã hỏng rồi. Một mũi tên hỏng không thể nhắm kĩ càng, nếu găm vào mục tiêu cũng không gây sát thương cao.