Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải Phần 2 - Phần 5 - Chương 34: Ba vợ bốn nàng hầu(4)
Thời điểm Lục Thiên Phóng về đến nhà, Hàn Diễm Yến đang lên Wechat “phát hồng bao”[1], “tung” một loạt các loại bao lì xì để mọi người “cướp”. Lục Thiên Phóng vừa mở cửa ra, từ xa đã nghe tiếng máy hút khói, ngửi mùi liền biết chú Chiêm đang ở nhà làm cá.
[1] Phát bao lì xì trực tuyến qua ứng dụng Wechat. Hiểu đơn giản là người tặng “tung” một số bao lì xì ảo với các mệnh giá lớn nhỏ khác nhau lên mạng, những người nhanh tay click sẽ “cướp” được bao lì xì.
“Mẹ!” Hắn hô một tiếng mẹ, đạp giày ra, mang vớ trắng bước trực tiếp lên mặt sàn đá cẩm thạch. Đi đến trước mặt mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh, miệng trề ra có thể nhét được cả chai dầu.
Một loạt động tác, đứa trẻ tám tuổi xấu hổ cũng không làm được, anh ta lại làm được như ngựa quen đường cũ.
Uông Tư Điềm ngẩng đầu nhìn chùm đèn thuỷ tinh kiểu châu Âu trên đầu, làm bộ bản thân không quen biết anh ta.
“Thiên Phóng, làm sao vậy? Ai ức hiếp con?” Hàn Diễn Yến đặt di động xuống, tay sờ sờ tóc con trai: “Sao lại mặc ít thế này? Hai ngày nay thời tiết đang lạnh lắm.”
“Trong xe nóng.” Lục Thiên Phóng nói xong tiếp tục bĩu môi.
“Vân Khai, có chuyện gì vậy?” Hàn Diễm Yến liền phóng ánh mắt nhìn Âu Vân Khai, người đi vào cùng con trai bà.
Âu Vân Khai bị động tác làm nũng của Lục Thiên Phóng doạ đến ngây người. Có người nào như thế này sao? Rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi, bộ dạng làm nũng lại như đương nhiên vậy: “Cậu ấy… Cậu ấy bị người khác lợi dụng.”
“Ai?” Ánh mắt Hàn Diễm Yến sắc bén, như dao nhỏ đang liên tục phóng tới, quét khắp cả người Lục Thiên Phóng, cuối cùng đã có đáp án: “Có phải Vương Oánh Oánh không?”
Quả nhiên hiểu con sao bằng mẹ, Lục Thiên Phóng hạ vốn gốc làm nũng như vậy, nghĩ cũng biết đã chọc tai hoạ rồi. Chạy đến đây giả làm người bị hại, nhưng cho dù như vậy Hàn Diễm Yến vẫn không buông tha, duỗi tay xách lỗ tai anh lên rồi mắng: “Mẹ đã nói với con chưa hả! Chuyện này nên để cho mấy đứa Uông Tư Điềm làm, con phải tránh đi thật xa. Kết quả thế nào? Thấy gái bị “ức hiếp” một tí con liền xem nhẹ lời của mẹ, người ta khen con hai câu, con liền hận bản thân không phải là Ultraman[siêu nhân].
Cái tật này của con khi nào mới sửa được hả? Vương Oánh Oánh là dạng người thế nào! Mười sáu tuổi xuất đạo làm người mẫu, đàn ông cô ta gặp còn nhiều hơn cá chép trên sông. Cô ta lợi dụng con, con còn không biết gì.”
“Vậy mà mẹ còn đưa cô ta đến phòng làm việc của con! Con vốn đâu có ý giúp cô ta, chỉ muốn đến xem thử nhà họ Tiền bọn họ nhiều vợ nhiều con cái như thế, thì bình thường sẽ sinh hoạt như thế nào.”
“Cái suy nghĩ vớ vẩn này của con!” Hàn Diễm Yến vỗ bạch bạch bạch lên mặt anh ta.
“Chú Chiêm! Chú Chiêm! Cứu mạng! Mẹ muốn đánh chết cháu này!”
Trong phòng bếp, chú Chiêm cởi tạp dề bước ra ngoài: “Yến Yến, bà làm gì vậy! Thằng bé đã lớn như thế lại có người ngoài ở đây, phải chừa chút mặt mũi cho nó chứ?”