Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải Phần 2 - Phần 4 - Chương 29: Mẫn nóng tính(4)
Editor: Trịu Mập
Beta: Phương Nguyên
Ban ngày ở nông thôn không khoá cửa, Bạch Tiểu Hồng đẩy then cài cửa, mở cổng lớn ra, cùng hai cô gái đi vào. Lúc bà nội Vinh nhìn thấy Bạch Tiểu Hồng thì sửng sốt không thôi, lúc ra đi Bạch Tiểu Hồng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng do sau khi sinh không được chăm sóc kỹ lưỡng, một bên vừa nuôi con một bên phải lo kiếm tiền nuôi gia đình, người gầy đến trơ xương, gương mặt vàng vọt, lại phải cho con bú, đầu tóc khô đét rụng gần hết, có khi nuôi đến năm năm cũng không nuôi lại được.
Gần hai mươi năm không gặp, vậy mà đã thay đổi đến không ngờ. Nếu không phải bà nội Vinh đã gặp qua bộ dáng Bạch Tiểu Hồng lúc mới kết hôn thì thật sự sẽ không nhận ra. Vóc người vẫn gầy nhưng gương mặt đầy đặn, làn da trắng trẻo mịn màng, không tô mày hay vẽ mắt gì, nhìn trẻ trung y như hồi mới cưới. Càng không cần phải nói đến quần áo mà bà đang mặc, con dâu nhà làm đậu hủ ở kế bên cũng có một bộ như thế, nói là mua trong thành phố, ba ngàn một bộ, đôi bốt da lông cao đến đầu gối, nhìn đã biết là loại da tốt. Chẳng trách người ta nói Bạch Tiểu Hồng ở trong thành phố phát tài, quả nhiên như thế.
Đi theo phía sau Bạch Tiểu Hồng lại có thêm hai cô gái khiến bà bối rối. Hai cô gái này đều ăn mặc rất đẹp, một người mặc màu lam, một người mặc vàng nhạt, một tóc dài một tóc ngắn, một cô mặt tròn tròn một cô mặt nhọn nhọn, rốt cuộc thì cô nào mới là Giai Giai…
Bà nội Vinh nhìn thoáng qua con dâu cũ đang đi vào, cũng ngại hỏi, vội bước tới túm đại một người rồi trào nước mắt: “Ôi, Giai Giai của bà về rồi sao, bà nội nhớ con muốn chết.”
Bên cạnh, cô gái tóc ngắn mặc áo lông vũ màu lam vội cười, Bạch Tiểu Hồng quay đầu trừng mắt nhìn cô gái đó: “… Bà nội Giai Giai, đây mới là Giai Giai.”
Bà nội Vinh đỏ mặt, buông tay Uông Tư Điềm, bước đến cầm tay Vinh Mẫn Giai. Vinh Mẫn Giai hừ lạnh một tiếng giấu bàn tay ra phía sau. Bà đành cười ngượng ngùng, con bé này đúng là ngang ngược, chẳng trách đánh cho phóng viên chạy mất dép: “Từ lúc con đi, mỗi tối bà nhớ thương đều khóc sưng cả mắt, nên mới không nhìn rõ.”
Đúng là mặt dày, toàn Trung Quốc không ai bì kịp, Vinh Mẫn Giai thay đổi sắc mặt, há mồm muốn châm chọc, lại bị Bạch Tiểu Hồng cướp lời: “Trẻ nhỏ dễ thay đổi, từ năm tuổi con bé đã đi, tất nhiên là không nhận ra rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Từ xa Vinh Linh đã thấy mẹ mình kéo sai người, bà nhanh bước lại, bà nội Vinh chưa tiếp xúc với Vinh Mẫn Giai nhưng bà thì có, con bé này mồm miệng lợi hại, người bình thường không nên trêu vào.
Lúc bà đến gần mới nhận ra cô gái bị bà nội Vinh kéo nhầm là ai: “Ơ, cô Uông, cháu và Giai Giai biết nhau sao?”
Uông Tư Điềm mặc kệ trong lòng có bao nhiêu thành kiến, đối với người khác đều là không cười thì không được mở miệng nói, lập tức cười nói: “Cháu và Giai Giai là bạn học.”
“Đúng vậy, Giai Giai học rất giỏi.” Muốn nói dối thì phải nói như thế, nói ra cái mà người khác đang suy đoán, tất nhiên Vinh Linh sẽ tin Vinh Mẫn Giai và Uông Tư Điềm là bạn học cùng trường, căn bản không hề nghĩ tới, thực tế các cô chính thức biết nhau là sau khi Vinh Mẫn Giai đại náo phòng môi giới hôn nhân của bà ta.