Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải Phần 2 - Phần 4 - Chương 26: Mẫn nóng tính(1)
Edit: Trịu Mập
Qua hai mươi ba tháng chạp, Lục Thiên Phóng đã ăn được thức ăn cứng, nhưng không thể vận động mạnh, Uông Tư Điềm liền gọi anh cùng Âu Vân Khai lái xe đến công ty. Toà nhà này một nửa là hộ dân cư, một nửa là các công ty kinh doanh, năm mới sắp đến, đi dọc hành lang thường xuyên có thể ngửi được mùi của các loại lỗ tương[1].
[1] Tựa như mùi nước tương.
Lục Thiên Phóng đút tay vào túi quần oán giận nói: “Nên tìm công ty quét dọn thôi, không cần phải tự làm đâu… “
“Anh còn muốn thuê công ty đến quét dọn? Anh tự mình nói sẽ mở công ty bây giờ cái gì cũng thuê người khác làm, muốn tiêu tiền giúp mẹ anh à, đợi mẹ anh đến kiểm toán lại, có phải rất dọa người không?” Theo ý Uông Tư Điềm, không nên để Lục Thiên Phóng thuê người đến quét dọn, một tuần đến hai lần, bốn người dọn dẹp nửa ngày thôi đã thấy tốn không ít tiền rồi, với diện tích văn phòng lớn như này nhất định rất tốn…Hay là thôi đi.
“Tiền mẹ tôi không phải cũng là tiền của tôi sao?” Trong mắt Lục Thiên Phóng tiền của mẹ anh cũng là tiền của anh, tiền của bố anh cũng là tiền của anh, hoa nở sớm hay nở trễ thì vẫn là hoa, đây chỉ là chút tiền lặt vặt thôi.
Uông Tư Điềm liếc mắt: “Không phải anh nói phải mở một công ty chính quy, kiểm toán mọi thứ rõ ràng sao? Trong thời gian anh dưỡng thương, một mình tôi chỉ làm được hai vụ nhỏ, nếu như không cần trả tiền thuê nhà thì chúng ta đã phá sản từ lâu rồi.”
“À… ” Nói đến việc kinh doanh không phải anh không hiểu, chẳng qua là… Đã quên…
Âu Vân Khai nghe bọn họ nói có mở công ty, không nghĩ tới họ thật sự mở một văn phòng nằm trong tòa nhà vừa cao cấp vừa xa hoa như vậy, đột nhiên cả ba im lặng, Âu Vân Khai tay phải túm Lục Thiên Phóng tay trái kéo Uông Tư Điềm sang một bên, chỉ thấy một cô gái đi tới trên mặt đang tỏ rõ sự kích động.
Cô gái này nắm đi động trong tay như nắm lựu đạn, cứ cắm đầu đi thẳng, hòan toàn không để ý thiếu chút nữa cô đã đụng trúng ba người họ. Lục Thiên Phóng cùng Uông Tư Điềm hai mặt nhìn nhau, hai người họ không phải kẻ lắm chuyện, cũng không có ý lắm chuyện, chỉ là công việc của bọn họ có chút đặc thù nên khi mở văn phòng ở chỗ này bọn họ đã điều tra sơ bộ về các hộ gia đình và công ty gần đây. Những nhà ở đây đều rất đơn giản, một số hộ không ở đây, họ mở công ty nhưng lại ra ngoài buôn bán, trừ nhà mình và nhà môi giới hôn nhân ở cách vách, thật sự không nghĩ ra có thể mua bán như thế nào khiến người khác tức giận tìm tới cửa.
Bọn họ quan sát phía sau cô gái kia, quả nhiên thấy cô mở cửa phòng môi giới hôn nhân.
“Tình hình này chắc tám phần là trung tâm môi giới không giúp cô ta tìm chồng rồi.” Lục Thiên Phóng bát quái nói, anh ở nhà dưỡng bệnh lâu như vậy bây giờ mới được ra ngoài, tất nhiên cảm thấy chuyện gì cũng mới mẽ.
“Cũng có thể.” Ấn tượng của Uông Tư Điềm với nhà môi giới bên cạnh không tốt lắm, bà dì họ Vinh kia quá lắm chuyện, tuy rằng cô có hỏi thăm hàng xóm nhưng mục đích chỉ để biết đại khái, không quá quan tâm để tránh gây phiền phức cho bản thân. Bà ta cũng là một bà tám chính hiệu, trong một tháng khi Lục Thiên Phóng bị thương cô chỉ đến công ty ba lần vậy mà “lại khéo” gặp được bà ta, nói bóng nói gió hỏi cô làm sao, có phải công ty không mở cửa được nữa, người trẻ có phải mất đi nhiệt huyết xây dựng sự nghiệp hay không, có phải bọn họ cãi nhau không, lại hỏi công ty bọn họ là làm việc gì.