(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Phiên ngoại
Tiêu Hàn Vũ nhìn trước mặt vách núi dựng cao tựa như có thể chọc thủng cả bầu trời, xung quanh ngoại trừ rừng cây núi đá đều không có một bóng người. Hắn lại nhìn xuống bản đồ trong tay. Nếu căn cứ theo chỉ dẫn trên bản đồ phía trước thì không xa chính là nơi Phụ hoàng hắn đang cư ngụ. Nhưng trước mắt lại sừng sững chắn ngang vách núi, nhìn mãi vẫn không tìm ra lối đi nào có thể băng xuyên qua vách đá này.
“Làm sao vậy a?”
Ly Hoa từ trong xe ngựa hai mắt lim dim ló đầu ra ngoài, vừa dụi mắt vừa nhìn bản đồ trong tay Tiêu Hàn Vũ, lúc ngước nhìn thấy cảnh vật phía trước, nó nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn Vũ.
“Hoàng Thượng không phải lạc đường rồi chứ?”
Tiêu Hàn Vũ tuy đã lâu không tự mình đánh xe ngựa, nhưng hắn tin bản thân cũng không vô dụng đến mức đọc sai bản đồ. Mà lại càng không thể bảo bản đồ sai, là vì người vẽ bản đồ này là Phụ hoàng nha!
“Nhị ca làm sao có thể lạc đường! Ngươi không làm được gì, chỉ có ngủ!”
“Ngủ cũng không cho! Ngươi hẹp hòi vậy!”
“Được rồi. Được rồi. Các ngươi cứ tiếp tục huyên náo, người lớn đều bị các ngươi làm hồ đồ” Đỗ bá buộc phải đứng ra can ngăn.
Ngay vào thời điểm Tiêu Hàn Vũ còn đang phân vân việc kế tiếp cần nên làm là gì, đột nhiên từ dưới mặt đất nổi lên một trận rung động mãnh liệt. Lớn nhỏ người ngựa đều bị dọa một phen kinh hoàng mà hoảng hốt nhìn quanh. Tiêu Hàn Vũ cùng với ‘địa chấn’ hai từ này quả thật không một chút thiện cảm.
Nhưng tâm trí hắn đều nhanh chóng không còn đặt tại rung động trên đất, khi mà trước mắt đồ sộ vách núi chậm rãi tách làm hai, ở giữa dần hiện ra một lối đi, vừa vặn cho cả xe ngựa đi qua.
“Ta nãy giờ không làm gì hết nha!”
Ly Hoa vội vàng biện hộ khi thấy ánh mắt Tiêu Như Hà nhìn nó đầy nghi hoặc.
Xe ngựa chậm rãi đi qua khe núi, người ngồi trên xe không khỏi cảnh giác nhìn quanh. Nhưng khi nhìn thấy phía trước dần hiện ra một cảnh sắc mỹ lệ hoang sơ ẩn ẩn vẻ thần bí, tất cả đều như bị thôi miên mà hoàn toàn đắm chìm trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Đánh xe ngựa đi dọc theo một khe suối nhỏ từ thác nước trên cao ào ạt rơi xuống mỏm đá thô kệch. Từng mảng trắng xóa bọt nước lien tực được tạo thành, nhưng rất nhanh sau đó lại nhẹ nhàng tụ hội thành một dòng chảy tĩnh lặng mang theo lác đác một vài cánh hoa nhỏ. Mỗi khi nước chảy xuyên qua khe đá lại tạo ra một chuỗi âm thanh hài hòa như đoạn nhạc khúc thanh tẩy toàn bộ phiền não trong lòng.
Nhưng thứ làm Tiêu Hàn Vũ chú ý nhất, đó chính là một tiểu trạch đơn sơ an tĩnh nằm giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp này.
Hắn xuống ngựa, nhấc bước tiến đến gần tiểu trạch, còn chưa đến cửa đã nghe thấy từ bên trong cao vút trong trẻo giọng nói của trẻ con cất lên mang theo ý tứ giận dỗi.
“Cha! Ngài khi dễ A Đan! A Đan sẽ không cùng ngài chơi nữa!”
Tiêu Hàn Vũ vốn là đang cân nhắc nên như thế nào tiến vào, lại nhận ra giọng nói quen thuộc kia càng lúc càng tiến gần. Hắn đứng sững người, nhìn cánh cửa bị đẩy mở.