(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Phần 2 - Chương 1: Linh Đan
Tháng ba trời đổ một trận tuyết xuân. Gió xuân nhè nhẹ lướt qua, mang theo hoa tuyết mềm mại như bông tơ nhẹ nhàng rơi xuống không một tiếng động, không như hàn phong cắt da cắt thịt lạnh lẽo thê lương, mà phảng phất thơm ngát mùi cỏ khô, tràn đầy khí xuân.
Hai bên đường nhỏ người mua người bán sầm uất náo nhiệt. Bên tai tiểu thương hò hét nhao nhao. Dòng người qua lại tấp nập. Lão nhân có. Thanh niên có. Thiếu nữ có. Tiểu hài tử có. Từng người trong số họ lại góp phần làm phố chợ càng thêm huyên náo.
Thật xa liền có thể nghe thấy phảng phất một mùi hương đưa dắt người đến một trà quán thanh mạt đơn sơ nhưng cũng không kém phần nhộn nhịp. Trà khách bên trong vừa thưởng thức trà ngon, vừa nhàn nhã tán gẫu, trên mặt đều tươi cười rạng rỡ.
Đơn độc một bóng người đoan trang lặng lẽ ngồi. Trên bàn bảo kiếm nằm trong lớp vỏ rắn chắc trạm khắc tinh xảo họa tiết, chuôi kiếm nạm bích ngọc phát ra mảnh mai ánh sáng như nước mùa thu dưới ánh mặt trời. Nam tử làn da không như những vị công tử thế gia bạch ngọc trơn bóng, mà lại sạm màu rám nắng do thường xuyên tiếp xúc thiên nắng dạ sương, nhưng vẫn tỏa ra một loại thần thái đầy quyền uy.
Trước mặt một chén trà nóng được đặt xuống. Mùi thơm mãnh liệt lại mang theo tư vị thanh khiết, theo khoang mũi lan tỏa khắp nơi trong cơ thể. Nam tử không kìm được lòng mình, tay nâng lên chén trà đặt trước mặt, hướng mũi về làn hơi đang nghi ngút hít một hơi thật sâu. Lập tức trong lòng cảm thấy thật thư thái, lo âu phiền muộn bao ngày trong thời khắc ngắn ngủi bị xua tan, chỉ còn lại hương vị thanh mát. Nhấp một ngụm trà, cảm nhận dòng nước ấm từ khoang miệng chảy qua cuống họng xuống dạ dày, để lại nơi đi qua dư vị tươi sống như sắc xuân ngoài trời, đẩy lùi mọi sầu não.
“Trà ngon!”
Bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ có mùa xuân đất đai phong phú, lại gặp cây trà vừa trải qua mùa đông nghỉ ngơi dưỡng sức, lần đầu nảy mầm ra lá mới cho ra loại này cao phẩm trà.
Thanh niên gật gù nhấp thêm vài ngụm, cảm nhận thanh mát tràn đầy cơ thể, bản thân như được tiếp thêm nguồn sống. Lại thêm khung cảnh bên ngoài tươi vui huyên náo, trẻ con chạy nhảy vui đùa, lão nhân thong thả thảnh thơi, người qua kẻ lại khuôn mặt sáng ngời. Nhớ đến cảnh sắc lạnh lẽo thê lương nơi hắn sinh ra, vị trà dần trở nên đắng đắng.
“Ca ca, đệ muốn ăn kẹo hồ lô…”
Bất giác quay đầu về phía âm thanh nũng nịu của trẻ con, không khó tìm ra tiểu hài tử độ chừng 6, 7 tuổi lay lay cánh tay một thiếu niên khác. Thiếu niên cúi người nói gì đó với tiểu hài, hài tử gương mặt ỉu xìu, đôi mi cụp lại hướng xuống đất, môi hơi chu chu ra vẻ đáng thương. Thiếu niên lắc đầu thở dài, nắm tay tiểu đệ đệ dẫn đến hướng ông lão ôm trong tay bó rơm cắm đầy kẹo hồ lô đỏ đỏ tròn tròn. Hài tử lập tức tươi cười rạng rỡ, nhận được xâu kẹo liền đưa lên miệng há to, mãi một lúc cũng không cắn xuống, lại cầm xâu kẹo hướng đến miệng thiếu niên kia.