(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Kết
Cửa sổ bị mở toang đón tiếp từng luồng tinh quang. Tiểu hài tử ngồi vắt vẻo bên trên, một chân buông thõng xuống dưới nhẹ nhàng đung đưa, chân kia hơi cong cong tựa vào khung cửa. Nó hướng mắt nhìn ra bên ngoài, mơ màng nhìn về một điểm xa xăm nào đó.
Xem ra tiểu bằng hữu kia lại không đến, nó có chút thất vọng đem cả hai chân thu vào trong người ôm lấy, đầu gục trên gối, mí mắt cũng sụp đến phân nửa.
Đột ngột bên tai vang vang giọng nói trẻ con gọi tên nó. Nó lập tức bừng tỉnh, không chần chừ nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cách đó không xa, một hài tử khác cũng đang khó nhọc nhấc lên từng bước hướng đến nó đi đến. Còn chưa kịp mở lời hỏi chuyện, đã bị hài tử kia nắm lấy nó đẩy vào bên trong.
“Ta cần đan dược trị thương! Ngươi mau lấy đến!”
“Không phải lão cha ngươi đã cấm ngươi dùng đến đan dược khi bị phạt sao?”
Ném cho kẻ mới đến kia một ánh nhìn khó chịu, nhưng vẫn là tiến vào trong vươn tay lấy xuống hồ lô trên kệ, từ bên trong lấy ra một viên hoàng đan đưa cho hài tử kia.
“Hắn cũng không rãnh đến mức tìm ta hàng ngày nghiệm thương đi!”
Nuốt xuống viên đan vừa nhận lấy, gương mặt vốn đang nhăn nhó như khỉ nhỏ liền lập tức dãn ra. Nó tìm đến một cái ghế, hung hăng ném cả thân mình lên trên, bắt chân chữ ngũ cứ như nơi này là nhà của nó.
“Nếu sớm biết lão cha ta sẽ dùng phương pháp này giáo huấn ta, lúc trước đã không nhờ đến ngươi ném pháp bảo của hắn vào lò a!”
Trước mắt mờ ảo hiện ra từng mảnh kí ức của ngày xưa, lúc mà nó vô ưu vô lo cả ngày chỉ biết chạy nhảy nghịch phá. Trên môi cũng vì thế mà hơi hơi mỉm cười.
Nhưng tất cả những đoạn kí ức này dù vốn thuộc về nó, lại không thể cho nó chân thật cảm xúc. Nó giống như đang đứng xem một vở kịch, nhìn thấy chính nó vui cười náo loạn nó cũng sẽ cảm thấy vui mà mỉm cười, lại không thể cảm nhận được niềm vui của người trong cuộc. Kí ức này tuy thuộc về nó, nhưng lại không phải của nó trải qua.
Tiểu tử ngồi trên ghế cũng có thể cảm thấy sắc mặt tiểu bằng hữu kia mang theo một nỗi ưu buồn, nó cũng không biết nên ứng xử thế nào cho phải. Đột nhiên nhớ đến chuyện cần nói, gương mặt liền trở nên nghiêm túc.
“Có chuyện này…ngươi cũng nên biết…”
“…Hoàng đế băng hà… Thái tử đăng cơ…”
“…Thật xin lỗi…”
“…Linh Đan…”
Một thoáng cảm xúc hiện ra trong đôi mắt, cũng không thể nhìn rõ là kinh ngạc hay ưu thương thì đã vụt biến. Nó nhìn thấy cánh tay đứa trẻ kia có ý vươn ra an ủi, nhưng nó liền xoay người né tránh chân bước vội vào bên trong, thẳng đến khi trước mặt chắn ngang một bức vách.
“Có thể hay không…ta muốn ở một mình….”
Khi biết chắc rằng chỉ còn một mình nó ở nơi này, hài tử liền thả cho cơ thể tự do rơi xuống. Nó dựa lưng vào bức vách thẫn thờ gục đầu trên gối.