(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 9: Ly biệt
Trên giường nhỏ, một thân hình rõ ràng là đang chìm đắm trong suy tư, đặt điểm nhìn lên trần nhà, nhưng suy nghĩ đều không nằm tại gian phòng này.
Nó nhớ đến hình ảnh lúc nãy, A Đan chui rúc trong vòng tay của Tiêu Thanh, đem khuôn mặt nhỏ ửng đỏ thẹn thùng giấu vào trong lòng ngực phụ thân nó. Nó cũng chưa bao giờ thấy qua gương mặt Tiêu Thanh có thể biểu lộ ra ngập tràn niềm vui như vậy.
Bọn họ một nhà đều đã viên mãn hạnh phúc. Nó còn ở lại đây, bất quá cũng chỉ được tiếp đãi như khách nhân.
Có những thứ không thuộc về nó, có cưỡng cầu đoạt lấy cũng vô ích. Chi bằng lúc này đây, chủ động đi tìm một địa phương nào đó trải qua buồn tẻ sinh hoạt, vẫn còn tốt hơn chờ bị đuổi đi.
Không biết có phải nó đã nói to suy nghĩ của mình hay không, cửa đột nhiên bị đẩy mở.
Nhìn thấy nó nằm quá ư thoải mái trên giường, người kia sắc mặt có phần đanh lại.
“Không phải bảo các ngươi về tư quá. Tư quá đến thoải mái như vậy sao?”
Ly Hoa bất ngờ ngồi dậy, đem tất cả suy nghĩ ném ra sau, nhen nhóm một ý nghĩ khác đáng sợ vô cùng xuất hiện.
Đây không phải là muốn tìm nó tính toán sổ cái chứ???
Nó cảnh giác nhìn theo từng động tác của người kia, ung dung tiến đến bên giường ngồi xuống, nếu có thể đánh hơi thấy bất kì động tác nguy hiểm nào đến mạng nhỏ của nó, nó sẽ sẵn sàng giương vuốt cào cào cấu cấu.
“Lần trước chuyện còn chưa cùng ngươi nói xong, đã bị ngươi hạ mê dược…”
Cửa sổ so với cửa ra vào, cái nào là thuận tiện hơn a! Phía trên có vài chỗ mái ngói hơi lung lay, cũng là ý kiến hay a!
Nhìn thấy gương mặt đang mưu mưu tính tính kia, Tiêu Thành làm một mặt nghiêm túc nhìn nó cảnh cáo.
“Ngươi mà dám bỏ đi, trẫm thật sẽ đánh ngươi một trận!”
Lại không ngờ đến gương mặt vốn đang dè chừng nhìn hắn kia lại chuyển thành sắc đỏ, hùng hùng hổ hổ hướng đến hắn rống to.
“Không đi? Bảo ta ở đây đền tội cho Thiết Băng của các người? Không đi? Để cho các người chỉ trích ta không sớm cứu A Đan? Không đi…”
Miệng nhỏ còn chưa có ý định dừng lại, đã bị một cái ôm ấp làm cho tắc nghẹn
“Không đi…Muốn ta ở phía sau nhìn các người phụ từ tử hiếu huynh hữu đệ cung sao…”
Tiêu Thanh không nói gì, chỉ yên lặng ngồi nghe đứa nhỏ khụt khịt thêm vài chục lần ‘không đi’, cũng không biết có phải là nó đã thấm mệt, hay là đã không còn lời nào để nói, chỉ là giọng nói trở nên nhỏ dần đến khi căn phòng nhỏ rơi vào tĩnh lặng.
“Nói đã mệt? Mệt rồi thì ngồi yên mà nghe. Trẫm nói.”
“Lúc Như Hà nói Tiêu Thiết Băng từ lâu đã chết, mà cơ thể của Băng Nhi chính là do ngươi khống chế, câu hỏi đầu tiên mà trẫm nghĩ đến, chính là từ khi nào?”
“Ngẫm đi ngẫm lại, tính tính của Băng Nhi từ khi sinh ra cùng với tính cách của ngươi đều là của một người, suy nghĩ thật kĩ cũng không nhận ra từ khi nào mà Băng Nhi lại thay đổi tính nết thành một người khác.”