(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 8: Thương lành
Lão thái y sau khi kiểm tra vết thương của Hoàng đế, sắc mặt đều chuyển thành trắng bệch, run rẩy hướng về Tiêu Hàn Vũ lắp bắp bẩm báo.
“Khải bẩm Điện hạ, Hoàng thượng xương cốt từ bả vai đến cổ tay đều bị rạn nứt trầm trọng, kimh mạch đều đứt đoạn vỡ tan, xem ra… thật sự…không thể trị khỏi…”
“Cái gì mà không thể trị khỏi, nuôi các ngươi thật là một đám ăn hại, cứ gặp chuyện khó thì không thể trị khỏi, lúc trước các ngươi nói Phụ hoàng ta chỉ sống không quá bảy ngày, không phải đến giờ vẫn…”
“Vũ nhi, thôi đi, Phụ hoàng vốn đã lường trước được. Trẫm không có gì hối hận”
Tiêu Hàn Vũ lúc nghe xong lời Thái y bẩm, sắc mặt đều giăng đầy hắc tuyến, nhưng khi nghe thấy giọng nói ôn tồn nhẹ nhàng từ người nằm trên giường phát ra, bên trong khẩn trương sợ hãi phần nào được xoa dịu.
“Phụ hoàng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Là Phụ hoàng ngươi đã có tuổi, chỉ có ba mũi tên cũng giương không xong”
Tiêu Thanh ánh mắt vẫn cứ dán trên trần nhà, bề ngoài vẫn giữ một gương mặt bình thản, nhưng ẩn sau đó cảm giác bất lực không ngừng ám ảnh tâm trí hắn.
“Ba mũi tên? Phụ hoàng vì giương ba mũi tên đó mà bị trọng thương?”
“Đó không phải là ba mũi tên bình thường, mà là…”
“Mà là ba mũi tên của Hỏa Diễm Thần Tiễn. Kẻ phàm trần sau khi giương mũi thứ nhất, huyết nhục liền tan nát, mũi thứ hai gân cốt vỡ vụn, mũi thứ ba kinh mạch đứt lìa. Vốn trên cánh tay có thương, còn gắng sức giương cả ba mũi tên, xem như đem tay phế bỏ là phải”
Từ cửa bước vào, nghênh ngang đạo mạo một vị thân xuyên y phục đạo sĩ, râu tóc tuy đã bạc trắng nhưng gương mặt lại không hề có dáng vẻ già yếu của người lớn tuổi, trái lại chính là một nét tinh tường lóe sáng nơi đôi mắt.
Tiêu Hàn Vũ ngay lập tức che chắn trước long sàng, ánh mắt sắc bén nhìn về lão nhân đầy chất vấn.
“Ngươi là ai!”
“Vũ nhi. Không được vô lễ. Vị đây chính là sư phụ của Như Hà.”
Tiêu Hàn Vũ ánh mắt vẫn không thể rời khỏi lão nhân, nhưng lúc này ánh mắt đã dịu hẳn xuống.
Phải rồi. Tiêu Như Hà chỉ trong ba năm ngắn ngủi tất nhiên không thể tự mình luyện thành một thân võ nghệ cao cường như vậy. Lại còn biết dùng đến pháp lực mà đối phó với yêu quái. Nghĩ đến tiểu đệ nhà mình một thân võ học đều là một tay vị đạo sĩ này dạy dỗ, Tiêu Hàn Vũ thái độ liền trở nên nhu thuận kính nể.
“Vũ nhi, ngươi nhanh đem ba mũi tên kia trả lại cho vị đạo sĩ đây”
Nhưng Tiêu Hàn Vũ chỉ là ngây người sững ra.
Nói như vậy, ba mũi tên kia là do đạo sĩ này đưa cho Phụ hoàng hắn!
Mà lúc nãy, lời đạo sĩ nói chính là…