(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 6: Nhớ (Thượng)
Tiểu hài tử gục đầu vào góc tường, ngón tay nhỏ đùa ngịch vẽ vẽ mấy hình thù nguệch ngoạc xiên vẹo trên bức vách, trong lòng cảm thấy ủy khuất vô cùng. Cứ tưởng rằng cả đời này nó sẽ không còn đuợc gặp lại bá bá của nó, vừa gặp lại đã bị mắng một trận, suýt chút nữa là được thưởng thêm vài cái bàn tay vào mông. Nó là muốn được bá bá ôm hôn a! Không phải là muốn bị phạt đứng như thế này!
“Bá bá còn sống! Bá bá không phải đã chết rồi sao?”
Một câu nói của nó vừa thốt ra, xung quanh mọi người đều hướng ánh mắt sững sờ về nó mà nhìn. Ngay cả Đỗ bá cũng trợn mắt nhìn đứa nhỏ đang quấn chặt cánh tay quanh cổ hắn.
“Đứa nhỏ ngốc này, ngươi nói lung tung cái gì vậy?”
A Đan vừa khụt khịt cái mũi nhỏ, vừa thuật lại vài hôm trước thị vệ kia đã nói gì với nó.
Tiêu Thanh đứng phía sau trong mắt đột nhiên bừng sáng, tựa như đã hiểu ra điều gì.
“Tiểu tử nhà ngươi hôm ấy đến thư phòng của trẫm phá tan mọi thứ cũng là vì chuyện này sao?”
Hôm đó tiểu tử này một trận lửa giận phóng vào thư phòng hắn đập phá lung tung đồ vật, cầm chổi quét nhà vung lên người hắn, lại còn lớn tiếng ngỗ nghịch, thì ra là vì nó tưởng rằng bá bá của nó đã chết sao? Hắn cứ nghĩ đứa nhỏ lại lên cơn bướng bỉnh chống đối hắn, sau này mỗi lần hỏi lại, đứa nhỏ nếu không tức giận nhìn hắn thì hai mắt lại lưng tròng ngấn lệ, hắn lại thôi không nhắc lại chuyện này.
Hài tử bị nhắc đến chuyện xấu do nó làm ra, bất chợt mà ửng đỏ hai má, đem đôi mắt đầy vẻ áy náy nhìn về phía Tiêu Thanh, trong miệng lí nhí phát ra mấy âm thanh xin lỗi nhỏ xíu, chỉ lớn hơn muỗi kêu vo ve một chút. Đôi vai nhỏ bị một đôi bàn tay nắm lấy, đẩy nó ra khỏi lòng ngực ấm áp, nó bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt không hài lòng của Đỗ bá.
“Tiểu tử ngươi rốt cuộc đã náo ra những gì?”
Tiêu Thanh nhân dịp hiếm hoi có thể cáo trạng, kể ra toàn bộ tội lỗi lớn nhỏ của tiểu hài từ ngày mà nó trở về Hoàng cung, khiến cho cái đầu nhỏ kia chỉ có thể cúi gầm nhìn đất, không dám nhìn vào sắc mặt lão nhân đang càng ngày càng tối sầm lại.
Tiêu Thanh lúc kể xong, cơ thể nó bất chợt bị xoay sang một bên, phía sau liền bị vỗ một cái. Tuy rằng bá bá chỉ vỗ nhẹ không đau, nhưng hài tử cảm thấy bản thân như bị phơi bày trước nguy hiểm, bất cứ lúc nào bàn tay kia cũng có thể tăng thêm chút lực đạo, đành xoay xoay người lại, tìm cách chui trở vào lồng ngực kia. Cũng may mắn là có Tiêu Thanh lên tiếng can ngăn
“Được rồi. Được rồi. Chuyện cũng đã qua. Phạt cũng đã phạt. A Đan sau này không được như thế nóng nảy tùy hứng nữa, có biết không?”