(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 5: Tìm
Một chiếc xe ngựa mang theo âm thanh lộc cộc chạy ngang. Mảnh rèm che hai bên cửa sổ bị một bàn tay nhỏ kéo sang một bên, lộ ra một gương mặt tròn tròn của tiểu hài tử mang theo cái miệng há hốc cùng ánh mắt ngây ngô nhìn xung quanh chẳng khác gì trẻ con lần đầu được dắt ra khỏi nhà. Nó thích thú nhìn ngắm các gian hàng bày bán bên đường, thỉnh thoảng còn muốn rướn cái đầu ra khỏi cửa sổ chỉ để ngoái nhìn những gì thu hút nó.
“A Đan nếu thấy thích gì cứ nói ra, phụ thân sẽ mua cho ngươi”
Nam nhân ngồi trên băng ghế đối diện tay cầm quạt lụa phất phơ nhìn tiểu hài tử rồi lại nhìn sang tiểu nữ bên cạnh
“Cả Ly Hoa cũng vậy, có gì vừa mắt thì cứ nói”
Ly Hoa cái đầu gục lên gục xuống. Mới sáng sớm cả hai đứa nhỏ đều bị gọi dậy đẩy lên xe ngựa ra khỏi thành. Tiêu Thanh cũng chẳng buồn giải thích, cứ tỏ vẻ bí bí hiểm hiểm.
Cỗ xe dừng lại bên một khách điếm, bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt, thật may mắn mới tìm được một bàn còn trống. Ba người ngồi quanh bàn, nhìn từ xa trông chẳng khác gì một gia đình nhỏ.
“Khách quan ngài muốn dùng gì”
Tiểu nhị cười đến sáng rỡ, trong mồm không ngừng kể ra từng món ngon có trong quán. Tiêu Thanh nhìn hai đứa nhỏ, bảo chúng chọn món.
“Thịt bò!”
“Cá!”
Hắn nhìn về tiểu nhị gật gật đầu, lại thêm vào mấy món rau.
“Khách quan, ngài có hai tiểu hài tử thật lanh lợi a!”
‘Hai tiểu hài tử’ mặt liền tắt ngóm nụ cười. Tiêu Thanh bên ngoài chỉ có thể cười trừ, bên trong chỉ biết cười khổ. Làm hài tử của hắn chán ghét đến như vậy sao? Đành nói sang chuyện khác.
“Tiểu huynh đệ, quán này xem ra thật đông khách”
“Khách quan ngài không biết? Đêm nay huyện này có tổ chức hội hoa đăng nên mới nhộn nhịp hơn bình thường. Khách quan nếu không có việc gì gấp, chi bằng ở lại một đêm thưởng ngoạn”
Hội hoa đăng từ trong cung đến ngoài cung, hắn đều nhìn qua không ít, nhưng nhìn qua tiểu nam hài đang ghé vào lỗ tai tiểu nữ hài bên cạnh, lẩm bẩm trong miệng hỏi hội hoa đăng là gì, trong lòng hắn liền đưa ra quyết định.
—
Cũng không biết là do hội hoa đăng nơi này đặc biệt nhộn nhịp sôi nổi hay là vì bản thân hắn tâm trạng đang vô cùng tốt. Nhìn sang hai đứa trẻ trong tay hai xâu kẹo hồ lô, ăn đến đường đều dính cả hai bên mép, mắt ngước nhìn một đoàn tạp kĩ xếp tháp người tung hứng trên cao.
“Ly Hoa có thể làm được không?” A Đan bỗng dưng lên tiếng, trong mắt vẫn còn sáng rỡ háo hức sau một màn nhào lộn trên không trung
“Tất nhiên là được a! Nhưng Ly Hoa này thà chết đói cũng không muốn làm trò cho thiên hạ nhìn như vậy” Nói rồi liền nắm lấy cổ áo hài tử, phóng lên trên mái nhà gần đó. “Ở trên đây xem sẽ rõ hơn”