(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 4: Huyết nhục tương liên
A Đan kiễng chân rướn người cố gắng làm bản thân cao thêm một chút, một bên tay vịn chặt thân cây, nhấp nhô đứng trên một ngọn giả sơn. Nếu bá bá mà thấy nó lại leo trèo tùy hứng thế này, không chừng lại bị phát mấy bàn tay vào mông. Nhưng đứa nhỏ thật sự không nhịn được tò mò, không biết phía đằng xa kia làm gì mà đèn lồng giăng cao sáng rực, mấy vị ca ca tỷ tỷ thúc thúc cũng chạy qua chạy lại nháo nhát, khác hẳn với cái sân nhỏ một màu tối đen tĩnh mịch của nó.
Hôm qua Hoàng tử ca đã nói trước với nó sẽ không tới gặp nó, bất quá đứa nhỏ vẫn ngồi ở ngưỡng cửa mắt không dời khỏi lối đi, ấp ủ một chút hy vọng nhỏ, mãi đến lúc tỉnh dậy sau khi lấy máu, cũng không thấy ca ca đến thoa dược cho nó, đứa nhỏ một mặt buồn thiu, một mình chạy quanh sân tìm trò tiêu khiển.
Lối đi nhỏ xuất hiện vài tiểu thái giám, trên vai khoác tay nải, thong thả bước đi, vui vẻ trò chuyện.
“Tiểu Đường Tử, ngươi lần này trở về, có phải sẽ đón thêm một tiểu đệ đệ?”
“Ta cũng không rõ, nhưng nếu thế thì thật tốt! Ba năm rồi mới đến lượt ta được về ăn cơm Trừ Tịch, nếu được nhìn thấy tiểu đệ ra đời thì còn gì bằng!”
“Đúng rồi! Năm mới cả nhà đoàn viên, nhất định đại cát đại lợi! Ta cũng mang theo toàn bộ ngân lượng cho cha mẹ, lần này phải đón năm mới thật to!”
A Đan vẫn yên lặng lắng nghe mấy tiểu thái giám trò chuyện, lồng ngực chợt cảm thấy nặng trĩu, nó hít sâu một luồng khí lạnh, nhưng trong phổi dường như bị chặn lại, đứa nhỏ không nén lại được, đành bật ra vài tiếng ho khan.
Hai tiểu thái giám nghe tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn, lúc nhận ra gương mặt nhỏ một phần bị màn đêm che khuất liền cất nhanh bước chân một mạch rời đi.
A Đan ngơ ngác nhìn theo, cũng không phải chuyện gì mới mẻ, nhưng thật sự rất khó làm quen.
Một mình bị bỏ lại giữa màn đêm, trong đầu hỗn độn mấy lời nói kia.
Trừ tịch…
Tân niên…
Đoàn viên…
Ở đây không có ca, không có bá bá, chỉ có một mình nó, thế này thì đâu phải là đoàn viên!
“Bá bá…”
A Đan nhẹ nhàng bật ra hai tiếng kia, vốn định an ủi bản thân bớt cô độc, lại càng gợi lên nỗi nhớ thương.
“Bá bá đã bảo ngươi không được trèo cao bao nhiêu lần?
A Đan quay ngoắt cái đầu nhỏ, gương mặt rực sáng như thái dương lúc bình minh.
“Bá bá!”
—
Tiêu Hàn Vũ nhìn một lượt xung quanh bày trí rực rỡ, thỉnh thoảng lại sai người chỉnh cái này, sửa cái kia. Trong lòng tự hỏi có nên mang vài cái đèn lồng sang chỗ của đứa nhỏ kia không.