(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 2: A Đan!
Tiêu Hàn Vũ thỉnh thoảng liếc nhìn sang đứa bé kia, thấy nó vẫn co ro một mình trong góc phòng. Hắn dụ dỗ thế nào, nó cũng không dám tiến lại gần, chỉ đôi lúc he hé mắt liếc nhìn ánh lửa phập phùng.
Chẳng mấy chốc hai mắt đã nhắm nghiền. Tiểu tử thối cứ thế mà ở trong góc gục ngủ.
Tiểu tử này là nghiện chui trong góc hay sao thế này?
Thân thể nhỏ bé run lên từng đợt trong rét lạnh. Trên khuôn mặt nhỏ chỗ nào không sưng đỏ thì chính là trắng bệch.
Ngươi nếu sợ lạnh vì lí do gì lại cứ phải bò về cái góc bên đó chứ? Bên đây cũng có cái góc mà!
“Người tới!” Từ trong Thiên lao Tiêu Hàn Vũ gọi vọng ra ngoài, chẳng khác nào đang ở trong Cảnh Uyên Cung của hắn.
Quản ngục hối hả chạy vào.
“Ngươi mang hai bồn sưởi từ phòng giam này qua cho tiểu tử kia, Ngọc Lộ Cao này cũng mang qua cho nó đi.” Tiêu Hàn Vũ đặt ra trước mặt bình sứ trắng.
Ngọc Lộ Cao này chính là lúc nãy Trương lão thái y hối hả chạy tới giao cho hắn, còn tốt bụng định giúp hắn thoa thuốc, nhưng Tiêu Hàn Vũ thà rằng cả đêm nằm sấp ngủ qua đêm cũng không chịu để mấy lão thái y này sờ soạng cái mông của mình. Nghĩ lại thì tiểu tử kia trên người thì mang tiên thương, trên mặt sưng vù một mảnh, sẽ cần thứ này hơn hắn. Vả lại đợi cho tiểu tử kia thoa xong thuốc, hắn muốn vòi thêm, kẻ nào dám từ chối!
Quản ngục nhìn từ bình sứ đến đứa nhỏ kia, lắp bắp run rẩy mà nói.
“Chuyện này…Nhị hoàng tử ngài làm khó thuộc hạ rồi! Hoàng thượng từng hạ chỉ, mỗi ngày chỉ cấp cho súc…hài tử kia một phần cám heo cùng nước lã, một năm cấp một bộ y phục tù. Ngoài ra, cái gì cũng không cho hắn, sinh tử đều không màng đến”
Cám heo? Nước lã? Tiêu Hàn Vũ nhướn lên hai chân mày, nhớ đến Phụ hoàng tuy nghiêm khắc nhưng vẫn có lúc dịu dàng ôn nhu, hắn không che giấu được bất ngờ trên khuôn mặt.
Phụ hoàng thật sự ra lệnh như vậy? Dù sao đây cũng là…
“Vậy ngươi là không muốn nghe lệnh ta?” Tiêu Hàn Vũ quắc mắt nhìn tên nô tài, làm kẻ kia lập tức dập đầu lia lịa.
“Nhị hoàng tử, ngài chừa cho nô tài một cái mạng! Nô tài chỉ là phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng mà làm việc!”
Tiêu Hàn Vũ khinh thường liếc mắt nhìn tên nô tài đang quỳ lạy kia. Lúc nãy bộ dạng đánh trẻ con của nhà ngươi không phải rất là oai phong lẫm liệt sao? Tiểu tử đó mà thật là yêu nghiệt, ngươi còn lại đầy đủ tay chân sao?
“Ngươi thật sợ chết đến thế sao?” Quản ngục lia lịa gật gật đầu “Vâng! Xin ngài…”
“Này, Hoàng thượng không có ở đây, ngươi cứ theo lời ta mà làm, có thể còn sống được thêm vài năm nữa.”