(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 2
Khớp xương bắp thịt tựa hồ vẫn còn lười nhác chìm rong giấc ngủ đông, chẳng buồn nghe lệnh chủ nhân nó. Hài tử cố gắng thúc ép cơ thể mềm nhũn hoạt động, nó run rẩy nhấc lên từng bước chân, vô lực đặt xuống đất, được vài bước lại khuỵu xuống hai gối.
Bỏ mặc đôi bàn tay đang vươn ra muốn nâng nó dậy, dù biết rằng nếu tựa người vào đôi tay kia nó sẽ không cần phải khổ sở đơn độc chống cự, sẽ có một cánh tay vững chắc dìu dắt nó bước đi, nhưng nó không thể tự dối gạt bản thân rằng đôi tay kia lúc nào cũng sẽ giúp nó chống đỡ, sẽ không buông ra mà để mặc nó ngã quỵ.
Bàn tay người khác có thể vươn ra, cũng có thể thu về. Vẫn là nên dựa vào đôi chân của chính mình mà đứng.
Hài tử bám lấy từng viên đá lồi lõm trên vách, lại một lần nữa từ từ bước đi.
Tiêu Hàn Vũ thu về cánh tay, trong lòng một nỗi chua cay lan tỏa trong lồng ngực, lúc trước khi hắn hất ra bàn tay hài tử đang vươn ra hướng về mình, có phải hài tử trong lòng cũng như vậy đau thương.
Chân bước hụt trên một hòn đá, thân mình hài tử bất ngờ chúi xuống đất chao đảo. Tiêu Hàn Vũ không một tia do dự, hối hả lao người theo đứa nhỏ đỡ lấy, đôi vai gầy gầy trong tay liền lập tức co rúm thu lại. Nhận thấy hài tử đã tìm được tư thế phù hợp để trụ vững thân mình, hắn chủ động nhấc tay ra khỏi người hài tử.
Tấm lưng nhỏ nương theo vách động trượt xuống, nó đem hai chân ôm gọn trong ngực, nhẹ nhàng đặt một bên má lên đầu gối, ánh mắt xa xăm như chiều tà sâu thẳm.
Tiêu Hàn Vũ ngồi xổm trên gót chân, cẩn thận dịch chuyển đến gần đứa nhỏ, như đang cố tiếp xúc một con thú nhỏ bị thương. Hắn nghiêng nghiêng người, đón lấy ánh mắt hài tử
“A Đan…”
Nhìn đứa nhỏ không một chút phản ứng, hắn chỉ muốn ôm trọn gương mặt nhỏ nhắn trong tay xoa nắn nhưng mấy dấu răng sắc bén lưu lại trên mu bàn tay vẫn còn nhói nhói đau, nhắc nhở hắn hài tử không muốn bị người khác chạm vào.
Là do lúc nãy hài tử cơ thể vẫn còn suy yếu đã vội vàng trèo ra khỏi băng quan, suýt chút nữa là té chúi người xuống đất, may mà hắn nhanh tay bắt kịp. Ba năm qua đều nghĩ rằng hắn đã vĩnh viễn đánh mất hài tử, sẽ không còn một cơ hội ôm lấy hài tử trong lòng, Tiêu Hàn Vũ không kìm được lòng mà kéo đứa nhỏ vào người mình, mặc kệ đứa nhỏ trong tay yếu ớt né tránh. Mãi đến khi mu bàn tay ẩn ẩn cơn đau do bị hai hàm răng cắm sâu vào da thịt, hắn mới nới lỏng cánh tay, vừa kịp lúc để đứa nhỏ luồn người thoát ra ngoài.
Tiêu Hàn Vũ thật không biết nên vui hay nên buồn. Cánh tay quấn mấy lớp áo ớ trước mặt hài tử lại không cắn, nó lại cố gắng nghiêng đầu ngoạm vào bàn tay da thịt lộ ra bên ngoài.
Tiểu đệ của hắn từ cõi chết trở về cũng không hóa ngốc đi!
“A Đan… Ca ca thật xin lỗi ngươi…lúc đó…ca không nên bỏ mặc ngươi”