(Huấn Văn - Hoàn) Linh Đan - Chương 1: Hài tử nhà ai!
Ngoài trời gió nổi từng cơn lạnh buốt, hoa tuyết chưa rơi chạm mặt đất, bị bắc phong thổi bay tán loạn. Mặt đất đều phủ một màu trắng xóa.
Trong căn phòng tối tăm không một chút hơi ấm, một hài tử ngồi co ro trong góc phòng, trên người chỉ phủ duy nhất một chiếc áo bạc màu đến mức không ai có thể đoán nó từng là màu trắng.
Khí lạnh dễ dàng xâm nhập qua lớp áo mỏng, tiến vào xương cốt gầy bé Hài tử thu người thành một khối cầu nhỏ, hy vọng giữ được chút hơi ấm cho cơ thể, thỉnh thoảng đưa tay lên miệng thổi thổi chút hơi ấm, nhưng chính hơi thở của nó cũng đã trở nên lạnh buốt, biến thành một làn khí mỏng.
Ít ra thì chịu đựng thêm một thời gian, tuyết trắng sẽ tan, khí trời lúc đó sẽ ấm áp một chút, nó còn có thể nghe được ngoài trời tiếng chim hót nữa. Chẳng bù cho mùa đông yên tĩnh đến đáng sợ này, chỉ có hàn phong bên ngoài gào thét.
Nó nhìn ra khung cửa sổ nhỏ trên vách tường, nhìn thấy hoa tuyết rơi xuống, có lúc đọng trên cửa sổ, có lúc rơi vào phòng nó.
Lúc trước nó từng rất thích chạm vào mấy bông tuyết kia, cảm nhận cảm giác mềm mềm lành lạnh. Nhưng bây giờ nó nhìn mấy bông tuyết này chẳng khác nào nhìn mấy cây roi da mà người kia rất thích quất trên người nó.
Nó ghét nhất là khi ngoài trời trắng xóa thế kia. Trời lạnh sẽ làm tay chân nó tê buốt lạnh cóng, môi thì khô nứt, có lúc còn chảy máu. Đôi khi nó cảm thấy hai mắt nặng trĩu, buồn ngủ cực kì, nhưng nếu ko phải trời chưa chuyển tối mà nó dám gục ngủ, thế nào cũng sẽ bị người kia dùng nước thức tỉnh. Nghĩ đến cơ thể ướt nhem trong tiết trời thế này, nó không khỏi thêm rùng mình.
Bên ngoài nổi lên tiếng bước chân, tiểu hài tử hai mắt nhắm chặt, dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.
Có người đang tới, mà không chỉ là một người!
Tiểu hài tử gục đầu vào khuỷu tay, cơ thể lại càng nép sát vào góc tường, hy vọng khiến bản thân nhỏ bé hết sức có thể, sẽ không ai chú ý nhìn thấy nó.
Tiến bước chân càng ngày càng lớn dần, đứa nhỏ yên lặng nín thở. Khi nghe thấy tiếng bước chân lướt qua nơi mình đang ở, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Hài tử thật tò mò, nơi này từ trước đến nay chỉ có một mình nó. Thỉnh thoảng sẽ có người đến đưa nó chút đồ ăn, nước uống. Còn một người khác, nếu may mắn sẽ mặc kệ nó, không thì…Nó thật không muốn nghĩ tới!
Lúc nãy người đưa đồ ăn đã đến, vậy những người kia là ai?
Nó nghe tiếng dây xích xào xạt, cửa phòng kế bên mở ra, một lúc sau lại xào xạt đóng lại.
Tiểu hài tử trong lòng sợ sệt cũng không thể kìm lại tính tò mò, nó len lén ngước mắt nhìn lên.
Bên kia phòng là một thanh niên dáng người cao lớn đang nằm sấp trên nệm rơm, chí ít thì so với nó là cao to hơn nhiều. Mà vóc dáng cơ thể không phải là thứ duy nhất khác biệt giữa người kia và nó.