Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!Tác Giả: Kỷ Hy Yên - Chương 144: 7000+
Ánh mắt Kỷ Trà Thần hài lòng ngắm nhìn cô, vuốt cằm nói: “Ông ta nói rất đúng, đi thôi, đi ăn cơm.” Hắn hình như không muốn ở nơi này lãng phí thời gian với đề tài vớ vẩn.
Ra khỏi công ty, cách đó không xa một luồng ánh mắt oán hận bắn tới, Ninh Tự Thủy nhạy cảm nhận thấy được đầu tiên, chỉ là không có ngẩng đầu nhìn lại, ngược lại lúc lên xe củaKỷ Trà Thần, tận tâm giúp hắn đi xuống, tay khoác lấy cánh tay của hắn. Cúi đầu lên xe thì môi mỏng hơi hơi nhếch lên không khó đoán ra đó là nụ cười.
Dương Lưu Vân đứng tại chỗ nhìn bọn họ tay trong tay rời đi, mà trên mặt cô gái kia là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay người bên cạnh Thần là cô gái kia!
Đường Diệc Nghiêu đứng ở sau lưng cô, vỗ vai cô an ủi: “Lưu Vân, chúng tôi trở về đi thôi.”
“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . .” Dương Lưu Vân lắc đầu liên tục, xoay người, ngón tay trắng noãn níu thật chặt lấy áo hắn, hai mắt bị nước mắt thấm ướt: “Anh Diệc Nghiêu, giúp em! Van cầu anh, giúp em một chút đi! Em không muốn mất đi Thần, em thực sự không muốn mất đi Thần! Tại sao em lừa anh ấy nói có đứa bé anh ấy cũng không muốn ở cùng em? Anh Diệc Nghiêu, đây rốt cuộc là tại sao?”
“Em. . . . . .” ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khiếp nhìn cô, bị kinh hãi của cô mà thốt không lên lời. Cô vì cùng Kỷ thiếu gia đều có bệnh như vậy, ở cùng nhau. Cô làm sao có thể có đứa nhỏ của Kỷ thiếu gia?
Nước mắt Dương Lưu Vânlặng yên không tiếng động rơi xuống, chỉ mấy ngày ngắn ngủi này cô đã gầy đi một vòng, cả người tiều tụy không chịu nổi. Cắn môi, hết sức áp chế dục vọng bởi vì tiếng khóc mà sắp hỏng. Trên gương mặt trắng noãn mang hai hàng nước mắt thuần khiết, lông mi khẽ run run, giống như người vợ chung thủy bị người chồng vứt bỏ vậy.
Đường Diệc Nghiêu bắt được tay của cô giữ thật chặt trong tay mình, nhíu mày, dùng giọng nói nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Lưu Vân, em hãy nghe anh nói. Em và Kỷ thiếu gia đã không thể nào, em đừng khiêu chiến nhẫn nại và sự tha thứ của Kỷ thiếu gia lần nữa. Nếu không. . . . . .”
Hậu quả, là hắn cũng không cách nào đoán được!
Dương Lưu Vân ngưng nức nở, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc xe vừa rời đi, cắn môi dưới, đáy mắt xẹt qua một tia dữ tợn.
Thần, tôi sẽ không thể cứ như vậy buông tha cho anh. Tiện nhân EV này, Thần là vì cô mà bỏ tôi đi, là cô khiến tôi phải rời khỏi Thần! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, nhất định sẽ đoạt Thần trở lại lần nữa.
Ngón tay lau hàng nước mắttrên mámột cái, ngửa đầu nở nụ cười ôn nhu vớiĐường Diệc Nghiêu: “Anh Diệc Nghiêu, anh dẫn tôi về nhà có được hay không? Em suy nghĩ thông suốt rồi, anh yêu em như vậy, mà em lại vẫn cứ tổn thương anh, thật xin lỗi! Thật ra thì. . . . . . Như bây giờ cũng rất tốt! Chúng ta có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ, không có ai có thể ngăn trở chúng ta, chúng ta sẽ rất hạnh phúc có đúng hay không?”
Khi nãy nếu chỉ là khiếp sợ, thì bây giờ cả ngườiĐường Diệc Nghiêu đều ngây dại ra, nhìn nụ cười dịu dàng của Dương Lưu Vân, trong ánh mắt có chútmong đợi, không dám tin tưởng, cô có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy rồi sao?
Dương Lưu Vân thấy hắn nửa ngày vẫn không nói lời nào, cẩn thận hỏi: “Anh Diệc Nghiêu, không phải. . . . . . ngay cả anh cũng không cần em.” Trên gương mặt trái xoan trông vô tội tràn đầy cảm giác mất mác.
“Làm sao lại như vậy? Anh vĩnh viễn chỉ yêu em, chỉ cần em!” Đường Diệc Nghiêu đưa cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, chặtkhông có một khe hở. Cô nói những lời này khiến trái tim hắn đập thật nhanh, giống như thiếu niên lần đầu bước vào yêu đương.
Đây là hình ảnh hắn vẫn mong đợi, Lưu Vân có thể trở lại ngây thơ như ngày xưa mà hắn thì một mực yêu cô, mà cô lại quyết định ở cùng hắn, chung một chỗ. Hạnh phúc tới nhanh như vậy, nhanh đến nỗi hắn không chút chuẩn bị. Chỉ là, không sao! Chỉ cần Lưu Vân nguyện ý buông tha Kỷ thiếu gia, mặc kệ bao lâu hắn cũng không quan tâm, đợi đến khi cô thực lòng yêu hắn.